Chương 11: (Vô Đề)

Chân Tinh My như vô thức, bước xuống xe, chỉ chờ để 'xông' vào cái chốn thần tiên này.

"Này! Lau miệng đi… nước miếng chảy ghê quá!" Đăng nhắc khéo cô khi thấy một 'dòng suối nhỏ' chảy ra từ miệng cô.

"Hở….. hở!" cô như tỉnh giấc mộng, tính lấy tay chùi miệng thì Đăng đã nhanh tay lấy khăn lau cho cô. 

"Có osin như cậu chỉ thêm cực. Ai đời chủ lại lau miệng cho osin không?!" Đăng nói ý trêu chọc.

Tinh My ném cho Đăng một cái nhìn như dao găm đang chực chờ để lấy đi sinh mạng của ai kia.

Nhưng Đăng né ánh mắt đó, liền nắm lấy tay cô dẫn vào trong.

Bên trong, cô trầm trồ trước vẻ kiêu sa lộng lẫy của những người nơi đây.

Khí chất quả là có khác với người bình thường như cô mà. Mang vẻ kiêu sa, nét gì đó ngạo mạn, nhưng cũng phải thôi, nếu là cô chắc cũng vậy.

Tinh My hết chạy nơi này đến nơi khác như một đứa con nít, khiến Đăng phải làm 'người giữ trẻ' bất đắc dĩ.

"Oa~ Ngon nha... cái này nữa…ngon quá!" cô trầm trồ, tay hoạt động liên tục để hết gắp món này liền quay sang món khác. Ờ! Con heo nó ăn như thế nào thì cô bây giờ là như vậy đấy.

"Ưm... ậu àm ái ì ậy?" (cậu làm cái gì vậy?) Cô nói khi trong miệng ngập đầy thức ăn vì cô đang bị Đăng lôi đi không thương tiếc.

"Này, sao cậu ăn khỏe vậy? Làm như bị bỏ đói mấy ngày!"

*Đồ ngu! Bị ngươi bắt làm osin thì phải ăn để đền bù chứ sao!* 

Cô hậm hực, khẽ quay đầu lại luyến tiếc mấy món ăn rồi xụ mặt quay lên. 

Nhìn gương mặt như trẻ con của cô, Đăng cười khổ. 

"Haizz, tui đưa cậu tới chỗ này…. đồ ăn ngon hơn nhiều."

Mắt cô sáng lên: "Thiệt?"

"Ừm!" Đăng khẽ gặt đầu: "tới rồi nè."

Tinh My ngước mặt lên rồi đơ hết 5 phút.

Dường như cái từ đẹp không đủ để diễn tả nơi này.

Một vườn hoa hồng, xen vào đó là đường đi lát sỏi thơ mộng. Giữa vườn hoa hồng bạt ngàn là một hồ nước trong vắt, giữa hồ nước đó là một sàn nhảy chỉ có ba cây cầu duy nhất nối vào đó. Trăng, sao, hoa hồng… cô tự hỏi đây có phải là nơi các thiên thần thường vui đùa?

Nhìn gương mặt ngạc nhiên xen lẫn thích thú của cô, Đăng khẽ cười. Có lẽ giờ này cô tạm thời quên đi cái vụ ăn uống đầy xấu hổ kia.

Nhưng có lẽ cậu mừng hơi vội, bởi rất nhanh chóng cô đã thấy cái bàn đầy ắp thức ăn. Có điều, việc Đăng đang nắm tay cô chính là việc khiến cô không thể lại gần cái bàn ăn kia.

"UFO!" Tinh My nói lớn, tay chỉ lên trời, đôi mắt mở to như thấy UFO thật.

Theo quán tính, Đăng ngước mặt lên theo hướng cô chỉ, liền bị cô hất tay ra bỏ chạy.

"Cậu... " Đăng ấm ức.

"He he! Cậu chủ à, tôi đi lấy nước cho cậu uống nha." cô quay lại, nói với vẻ châm chọc, xong chạy đi với tốc độ tên lửa.

Đăng khẽ lắc đầu rồi bỏ đi nơi khác, tiếp tục tham gia bữa tiệc sang trọng này.

*Ừm! Ngon quá!* 

Cô trầm trồ khen ngợi cái đùi gà đang ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!