Ngủ được tầm hai tiếng cậu tỉnh dậy, nhóc con có lẽ cũng vừa dậy đang mở to hai mắt nhìn xung quanh ư e vài tiếng, sau đó bỏ ngón tay nhỏ xíu vào miệng mút mút phát ra tiếng chụt chụt.
- Bảo bối đói sao? Sao không gọi ba dậy cho uống sữa?
- Ô ô..a..ô...
- Sợ ba mệt sao, bảo bối thật ngoan, có phải đói rồi đúng không, ba cho uống sữa nhé!
Cậu mỉm cười ôm nhóc con lên còn bản thân ngồi dậy, tay nhanh nhẹn vén áo lên cho nhóc uống sữa, nhóc con đói meo nhanh chóng hút từng ngụm sữa ít ỏi ngon lành sau đó bởi vì hết sữa nên khóc ré lên, cậu chỉ có thể cho nhóc ngậm luôn bên còn lại.
Nhóc con được uống sữa no sau đó cậu ôm nhóc con lên vỗ vỗ lưng cho nhóc ợ một tiếng, sau đó đút cho nhóc một ít nước, nhóc con thổi bong bóng nước bọt văng tứ tung sau đó cười khanh khách.
- Nhóc ở dơ, văng khắp mặt ba hết rồi!
- Ô..a..a...
Nhóc con còn cười vui hơn vừa nãy, tựa như lời nói của câu chỉ là một lời khích lệ để nhóc chơi dơ hơn.
- Con mà chơi dơ vậy nữa ta đem con về Trung Quốc bỏ con trước công ty ba lớn con, sau đó hên xui con được ba lớn ôm về rồi kiếm mẹ ghẻ đánh mông con đấy nhé! Không thôi sẽ bị nằm lăn lóc ở đó vừa lạnh vừa đói bụng nữa đấy nhé! Ba hết thương rồi, không có thương yêu gì nữa đâu nhé!
Nhóc con có lẽ hiểu những gì cậu nói, ngay lập tức xụ mặt xuống mếu máo chớp chớp mắt nhìn cậu.
- Oa.. oa.. oa...
Nhóc con từ mếu máo quay qua khóc toáng lên, lần này là khóc lớn, dỗ cỡ nào cũng không chịu nín, bế đi khắp nhà vừa đi vừa dỗ cũng vẫn chịu nín.
- Ba xin lỗi bảo bối, ba không có bỏ rơi con, ba thương mà, ba đùa thôi, không có mang con đi bỏ đâu bảo bối, nín khóc đi nhé!
Nhóc con tựa như vẫn còn giận dỗi ba mà khóc lớn hơn, khóc đến mặt mũi đều đỏ như quả cà chua ngoài ban công vậy.
- Con mà không chịu nín khóc là chút nữa người xấu đến bắt con đi đấy nhé!
Nói đến đây nhóc còn khóc to hơn vừa nãy nữa hai tay hai chân quơ đạp tức tung như muốn thoát ra khỏi vòng tay của cậu.
- Thôi nào, ba xin lỗi, ba không nói vậy nữa, không khóc nữa nhé!
Cuối cùng dỗ được nhóc con nín khóc ngủ say là lúc nhóc đã khóc đến hai mắt và mũi đều đỏ đỏ hồng hồng, hôn lên mi mắt vẫn còn ươn ướt của nhóc, nhóc con nhõng nhẽo hư hỏng.
Cuối cùng vừa phải trông chừng nhóc ngủ vừa phải ráp nôi cho nhóc, cả một buổi nhóc chỉ chịu nằm trên tay hoặc nằm trên bụng cậu, chứ không hề chịu nằm xuống giường.
Cuối cùng cậu đợi nhóc ngủ thật say mới dám thả xuống giường, còn cẩn thận lót dưới lưng nhóc một cái áo thun của mình.
Loay hoay ráp nôi cho nhóc đến tận năm ngày mới xong, bởi vì đặt nhóc xuống giường cứ chốc chốc là nhóc lại khoáng toáng lên, bởi vì vậy cả ngày chẳng ráp được bao nhiêu.
Nhóc được đặt vào nôi mà say sửa ngủ, còn chẳng biết được năm ngày này đã bị ba nhỏ lừa như thế nào nữa.
Hôm nay cậu dậy khá sớm, sau khi tắm rửa xong nhóc vẫn chưa dậy, cậu liền tranh thủ thời gian mà nấu bữa sáng nhanh gọn lẹ cho bản thân.
Sau khi sinh xong sức khỏe chẳng hồi phục được bao nhiêu, còn kèm theo bệnh thiếu máu nữa, chỉ cần đứng lâu một lúc chắc chắn sẽ choáng váng, có khi vừa ôm nhóc ngồi dậy lại chóng váng ngã xuống giường, dọa nhóc mấy lần khóc toáng cả lên.
Thêm cả việc mấy ngày nay nhóc rất dính người bởi vì trước đó từng có mối thù truyền kiếp với giường, đặt xuống giường chắc chắn sẽ khóc toáng cả lên.
Sau khi vội vàng ăn cong bữa sáng nhóc con đã tỉnh dậy, đảo mắt xung quanh tìm kiếm còn chậm rãi chớp chớp mấy cái, nhìn thấy cậu đang đứng nhìn nhóc liền cười một cái.
- A..a..ô...
- Bảo bối dậy rồi sao, giờ ba ôm con đi tắm sau đó đi phơi nắng nhé!
- Ô..ô.a...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!