Chương 47: (Vô Đề)

- Kim Thái Hanh, em mà biết anh nghe lén em nói chuyện là tối nay anh ra đường ngủ luôn đi.

- Anh biết rồi.

Hắn tò mò đưa ánh mắt nhìn về phía thư phòng đang đóng cửa trên tầng ba, cũng muốn mở camera lên nghe lén lắm nhưng sợ bị cậu phát hiện là bị đạp ra khỏi nhà, hắn biết cậu nói là sẽ làm bởi vì hắn đã bị cậu cảnh cáo và đạp ra sofa hơn cả tháng nay

Nhắc lại chuyện bị cậu đuổi ra khỏi phòng ngủ hắn lại thấy cậu quá mức đáng sợ, sở dĩ sau khi hút thuốc hắn chỉ dự định trở lại phòng để tắm, sau đó xịt khử mùi để cậu không phát hiện ra việc hắn hút thuốc.

Nào ngờ vừa bước vào phòng được hai bước cậu đã mở mắt ra nhìn hắn, tay nhanh chóng đưa lên che mũi lại, mắt trừng hắn.

Giây phút đó hắn biết cuộc đời của hắn sẽ ra sao rồi, cả ngày hôm đó cậu không thèm nói với hắn một lời nào, buổi tối còn khóa cửa lại không cho hắn vào phòng ngủ nữa.

Mặc dù còn đến tận mấy phòng ngủ khác nhưng tất cả đều bị cậu khóa cửa lại hết, hắn chỉ còn cách ngủ tạm trên ghế sofa đến sáng hôm nay thôi, và hắn đã cùng ghế sofa bầu bạn được hơn một tháng mà cậu vẫn chưa hề có dấu hiệu sẽ cho hắn vào phòng.

Cậu quay trở lại thư phòng, Chung Quốc vẫn đang đợi bên trong, sau khi cậu biết được Chung Quốc nhà thiết kế nổi tiếng là bạn của hắn cậu liền có suy nghĩ muốn nhờ một chút.

- Được rồi, có việc gì em cứ nói đi, đừng ngại.

- Anh giúp em thiết kế một cặp nhẫn được không?

- Nhẫn kết hôn?

- Vâng, Màn Thầu hơn một tuổi sẽ làm lễ ạ.

- Không thành vấn đề, đổi lại anh có một việc muốn nhờ em có được không?

- Việc gì ạ? Nếu trong phạm vi khả năng của bản thân em sẽ giúp anh hết sức có thể.

- Chí Mân nhà anh thích rất hâm mộ em, mẫu thiết kế của em Chí Mân sở hữu gần hết, chỉ có mẫu gần đây em ấy không tranh kịp, em có thể giúp anh thiết kế một mẫu riêng cho em ấy vui có được không? Sắp đến kỉ niệm ngày cưới nên anh muốn cho em ấy một bất ngờ, em giúp anh nhé.

- Vậy em giúp anh thiết kế mẫu quần áo, đổi lại anh thiết kế nhẫn giúp em, nhé.

- Được, anh sẽ cố gắng thiết kế nó thật tinh tế, không cần quá cầu kì có đúng không?

- Vâng, đơn giản thôi ạ.

- Anh biết rồi, anh sẽ làm nhanh hết sức có thể.

- Vâng ạ.

Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng cuối cùng cả hai cũng bước ra khỏi thư phòng, cậu lén hắn trở về phòng trước mà tìm dụng cụ để phác thảo, còn Chung Quốc thì ngay lập tức trở về nhà chơi với con cho Chí Mân ngủ.

- Tiểu Khởi, em đâu mất rồi?

Hắn vừa gọi vừa mở cửa phòng tìm kiếm, phát hiện cậu đang loay hoay lấy gì đó liền nhanh chóng đi vào phòng.

- Thái... Thái Hanh... đỡ em...

Cậu vốn dĩ đã phát hiện hắn vào phòng, nhưng vẫn đang bận với tay lấy một số đồ lặt vặt để chuẩn bị phát thảo nên chẳng để tâm đến.

Đột nhiên lại bị chóng mặt, đầu óc cứ quay cuồng cả lên khiến chân cậu loạng choạng cả cơ thể sắp đổ về phía trước.

Hắn nghe cậu gọi liền nhanh chóng lao đến đỡ cậu ngồi xuống giường, sau đó rót cho cậu một ly nước ấm.

- Làm sao vậy Tiểu Khởi? Em có bị bệnh hay gì không?

- Chóng... chóng mặt...

- Đã đỡ hơn chưa? Cảm thấy trong người như thế nào rồi, có còn khó chịu hay gì không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!