- Ư... ưm...
- Tiểu Khởi, em dậy rồi sao, uống chút nước đi em.
- Khụ... được rồi... khụ khụ...
- Tiểu Khởi em đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?
- Ưm... em đỡ hơn nhiều rồi, con đâu rồi anh? Anh để con một mình trong phòng sao?
Hắn đo lại nhiệt độ cơ thể cho cậu, thân nhiệt cơ thể cậu đã giảm, không còn sốt cao như buổi trưa nữa.
- Con ở Kim Gia, ba mẹ đang trông chừng con bên đấy rồi em yên tâm!
- Như vậy sẽ làm phiền ba mẹ, anh mau sang đón con về đi, ba mẹ còn phải nghỉ ngơi nữa!
- Không đâu Tiểu Khởi, con sẽ ở bên đấy với ba mẹ một thời gian, trong thời gian này em cứ nghỉ ngơi đi, cứ tưởng sinh xong em sẽ có chút da thịt hơn, nào ngờ sinh xong còn gầy hơn nữa, con chẳng chịu cho em nghỉ chút nào cả, về nhà chỉ hơn hai tháng vậy mà con quấy nhiều đến như vậy.
- Mang con về đi anh, chúng ta chịu khó chăm con thêm một thời gian nữa, không sao đâu mà, một thời gian nữa là con sẽ ngoan không quấy nữa đâu!
- Không được! Trong thời gian sốt cao và mê mang anh đã hỏi Ami, em ấy bảo em hiện tại đang bị stress khá nặng, nếu để em chăm con thêm một thời gian nữa chắc chắn em sẽ lại mắc bệnh trầm cảm sau sinh, chẳng may em xảy ra chuyện gì làm sao anh có thể sống nổi đây Tiểu Khởi?
- Nhưng nếu con quấy sao ba mẹ có thể ngủ được, ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, trông ba mẹ khỏe mạnh nhưng giấc ngủ của ba mẹ cũng rất quan trọng, nếu con quấy nhiều ba mẹ sẽ không thể ngủ được đâu! Anh mang con về đi Thái Hanh, chúng ta thay phiên nhau chăm con.
- Không, con ngoan lắm, ở với mẹ con chẳng quấy khóc chút nào cả!
- Anh gạt em!
- Đợi anh một chút!
Hắn nhanh chóng chạy sang thư phòng mang laptop sang phòng ngủ, hắn muốn gọi video cho mẹ để chứng minh lời nói của bản thân là thật, cũng như khiến cậu an tâm hơn mà nghỉ ngơi thật tốt.
- Gọi cho ta có việc gì không Thái Hanh? Tiểu Khởi thằng bé còn sốt cao như lúc nãy không?
- Con khỏe hơn rồi mẹ ạ!
- Em ấy chỉ còn hơi sốt một chút thôi, con sẽ cho em ấy ăn cháo và uống thuốc sau khi kết thúc cuộc gọi ạ!
- Ừm, vừa nãy ta sang nhìn thằng bé mà ta giật cả mình, sốt cao đến độ mê mang cơ mà, vừa ôm Màn Thầu về đến nhà là ta đã ngay lập tức mắng con bé rồi, con bé còn mếu máo len lén rơi nước mắt cơ, vậy thôi chứ không có khóc như lúc ta vừa sang đâu nhé Thái Hanh!
- Vâng, con bé có lẽ dính hơi ba mẹ và thím Trương rồi, chỉ cần là mọi người ôm sẽ cực kì ngoan ngoãn, không khóc không nháo, vậy mà con và Tiểu Khởi phải dỗ mất một lúc lâu con bé mới chịu nín khóc.
- Con bé ở đây ngoan lắm, cứ để con bé cho ta chăm, Tiểu Khởi con phải cố gắng nghỉ ngơi để nhanh chóng khỏe lại nhé, xem con gầy nhom mà ta chẳng chịu nổi, nếu không phải chính miệng Ami nói và tận mắt chứng kiến ta quả thật sẽ hoài nghi Thái Hanh đối xử với con không tốt đấy!
- Vừa nãy con bé khóc nhiều lắm sao mẹ?
- Con khóc như mọi ngày í, mà con bé đã khóc rồi chỉ có khóc nhiều hơn chứ chẳng có kém đâu!
- Đúng vậy, ta nghe con bé khóc một lúc mà cảm thấy hai đứa con thật đáng khâm phục, con bé quấy khóc mãi mà Thái Hanh dỗ nhất quyết không nín, còn giãy ngược ra nữa, chút nữa thôi là rơi xuống đất rồi đấy!
Ta cũng phải dỗ con bé mất một lúc, vậy mà đến giờ không có khóc nữa, về đến nhà ngủ được một giấc thức dậy uống sữa chơi một chút hiện giờ lại ngủ rồi, từ nãy đến giờ chẳng khóc lấy một tiếng nào luôn nhé!
- Phải chi con bé ở với tụi con cũng ngoan như vậy nhỉ?
- Con bé đều là ta và thím Trương chăm mấy ngày đầu, con còn chẳng thèm nhìn xem con gái của con lấy một cái, con bé không thích con là phải rồi!
- Ơ kìa mẹ, Tiểu Khởi em ấy hôn mê con sợ chết đi được, còn tâm trí gì đâu mà bỏ đi một giây một phút nào hả mẹ?
- Được rồi, giờ lo chăm Tiểu Khởi cho tốt vào, nếu không có thêm chút da thịt nào là ta mang con gái sang trả con, cho con chăm đến ngất ra đấy nhé!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!