Chương 42: (Vô Đề)

- Oa oa oa...

- Màn Thầu, không khóc nữa, nín đi ba thương, con quấy mãi sao ba nhỏ nghỉ ngơi được, ba nhỏ chăm con cả buổi mệt lắm rồi đấy nhé!

Bé con vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại mà tiếp tục gào khóc lớn hơn, cho dù hắn có ra sức dỗ dành nhưng vẫn chẳng ăn thua gì cả.

Sau khi hắn pha cho một bình sữa và đút bé con uống bé con vẫn cứ khóc, khóc đến khi khàn cả giọng, hai mắt sưng lên cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh trở nên hồng hồng mới chịu dừng lại.

Hắn đợi một lúc khi bé con đã ngủ say mới dám chạm lên chiếc mũi hồng hồng của bé, chỉ vì sợ bé con sẽ giật mình khóc nữa sau đó thì thầm với bé con.

- Bé con khó chiều quá đấy!

- Con khóc nhiều lắm hả anh?

- À... không, con khóc một chút thôi, em nghỉ ngơi tiếp đi, em chăm con cả buổi mệt lắm đúng không?

- Con dính hơi mẹ mất rồi! Khó chăm quá đi mất, em cũng phải dỗ con cả buổi con mới chịu nín khóc đấy!

- Ngủ tiếp đi em, em còn chưa khỏe lại nữa, chăm con mệt lắm, chưa kể em còn phải hút sữa nữa!

Nhắc đến việc hút sữa cả cậu và hắn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, bé con có lẽ từ khi sinh ra đã uống sữa công thức nên quen sữa, không chịu uống sữa của cậu, nên cho dù sữa có thấm ướt một mảng áo bé con vẫn cứ mặc kệ, đưa sữa vào là giãy khóc đến đỏ mặt.

- Anh ngủ đi, em trông con được, anh trông con cả buổi sáng và buổi trưa rồi, buổi chiều còn phải xem hợp đồng nữa, chưa kể vừa nãy anh có dấu hiệu bị sốt rồi, nghỉ ngơi đi, em ngủ một lúc đỡ hơn nhiều rồi, anh đi ngủ đi, con cứ để em chăm cho!

- Em nghỉ đi, anh không mệt, nghỉ sớm đi sáng hôm sau còn đi xét nghiệm để xuất viện nữa!

- Em chăm được, cứ để em chăm con, không sao đâu em chịu được mà!

- Không, nếu em nói vậy anh sẽ mang con về phòng trẻ sơ sinh cho y tá chăm!

- Không được...

- Vậy em nghiêm túc nghỉ ngơi đi con cứ để anh chăm, em cứ việc nghỉ ngơi không phải lo gì cả!

- Nhưng mà...

- Được rồi, ngủ thêm đi, anh chăm con được mà!

- Vậy... em ngủ thêm một lúc, khi nào anh mệt thì đánh thức em dậy trông con!

- Ngủ đi, anh không mệt chút nào cả!

Cậu tiếp tục chìm vào giấc ngủ, còn hắn lại tiếp tục trông chừng bé con, bởi vì bé con quấy khóc rất nhiều, cả đêm ngủ chập chờn và gần như ở trên tay hắn suốt.

Sáng hôm sau bé con được hắn trao trả lại cho mẫu hậu, trong thời gian chờ đợi cậu đi khám tổng quát hắn nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc để cậu xuất viện.

Hắn đưa cậu về trước, hắn sẽ ở nhà để chăm sóc cậu, còn bé con sẽ ở lại bệnh viện để theo dõi tình hình sức khỏe, tuần sau mới được về.

- Ngủ đi em, anh dọn dẹp một chút đã!

- Anh lên ngủ với em đi... anh đang sốt mà...

- Anh đỡ rồi, em ngủ trước đi, anh uống thuốc rồi mà!

- Anh nghỉ một chút đi mà, anh làm việc suốt cả ngày, chưa kể anh còn phải chăm con nữa mấy ngày nay nữa, anh bệnh rồi đấy, nhanh đi ngủ một chút đi mà!

- Anh... khụ khụ... biết rồi!

- Anh uống thuốc thật rồi sao? Anh còn sốt cao hơn nữa này!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!