Sau khi đưa cậu ra phòng hồi sức cậu tiếp tục hôn mê, đến hơn ba ngày sau mới tỉnh lại, hắn trong khoảng thời gian đó vẫn chưa một lần đi gặp mặt con gái, cứ ngồi cạnh bên trông chừng cậu.
Hắn nhận thấy cậu có dấu hiệu tỉnh dậy liền nhanh chóng chú ý, khi cậu vừa hé mắt ra đã lấy tay che một khoảng trước mắt cậu lại để tránh cậu bị chói mắt, sau đó để cậu quen dần với ánh sáng mới lấy tay ra.
Đỡ cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, tránh động đến vết khâu ở bụng hoặc các dây truyền, rót cho cậu một ly nước ấm sau đó chậm rãi giúp cậu uống thuốc.
- Để anh gọi Nam Tuấn vào, em đợi một chút nhé!
- Ừm...
Nam Tuấn nhanh chóng được gọi vào để khám cho cậu, sức khỏe cậu đã ổn định và hiện giờ phải theo dõi thêm, nếu không có gì bất thường thì hai tuần nữa sẽ được xuất viện, còn bé con sẽ ở lại bệnh viện tầm ba tuần hơn, bởi vì bé con hơi yếu nên phải ở lại kiểm tra tổng quát sau đó ở lại để theo dõi.
Cậu được đưa đi kiểm tra sau đó trở về phòng để nghỉ ngơi, hắn lấy chút cháo từ bình bảo quản giữ nhiệt ra, chậm rãi thổi thổi cho bớt nóng sau đó đút cậu ăn từng muỗng từng muỗng một.
- Tiểu Khởi, sau này chúng ta không sinh nữa, không sinh thêm con nữa, lần này là quá đủ rồi...
- Anh... bị làm sao vậy?
- Bé con hành em nhiều quá, lần này thôi đã quá đủ rồi, không sinh thêm nữa, cực khổ cho em nhiều rồi...
- Bé con của chúng ta đâu?
- Con ở phòng trẻ em đặc biệt, mẹ và thím Trương đang chăm sóc con bên đấy!
- Anh đã sang đấy với con chưa?
- Anh chưa sang...
- Sao anh không sang thăm con, anh không thương con sao?
- Tiểu Khởi anh thương em, thương Bánh Bao, thương cả con gái của chúng ta nữa, nhưng anh sợ, em ở phòng phẫu thuật gần hai ngày sau đó mới được đưa ra phòng hồi sức, sau đó em lại hôn mê suốt hơn ba ngày anh còn chẳng muốn rời đi, nếu như mẹ không ép buộc anh về ngủ một chút chắc chắn anh sẽ không rời em nửa bước!
- Em hôn mê sao? Em chỉ ngủ một lúc thôi mà?
- Không, sau khi y tá bế bé con đi em nhắm mặt lại sau đó máu trào ra rất nhiều, em phải truyền đến tận ba bốn bịch máu đấy!
- Vậy sao? Em không biết, em chỉ biết lúc đó đột nhiên em rất mệt, trước đây sinh Bánh Bao xong chỉ một lúc sau em đã ngất đi, nhưng sau đó em chẳng làm sao cả!
- Lúc đó em làm anh sợ lắm đấy!
- Chẳng phải hiện giờ em đã tỉnh lại rồi sao?
- Em dám không tỉnh lại anh sẽ không tha cho con mèo lười nhà em đâu! Giờ thì nghỉ ngơi thêm một lúc đi!
- Khi nào chúng ta mới có thể thăm con vậy Thái Hanh?
- Hiện giờ đã quá giờ vào thăm con rồi, con giờ có lẽ đang ngủ, hơn một tiếng nữa sẽ đến giờ vào thăm con, nhưng em ngủ một lúc đi, chiều nay anh sẽ đưa em đến thăm con!
- Con có ngoan không anh? Có hay quấy đêm không, chắc là phiền mẹ lắm!
- Không phiền, mẹ còn thích nữa, lần đầu tiên mẹ được chăm cháu nên cứ bế con mãi thôi, thím Trương nói mẹ cứ cười cười nói chuyện với con suốt, lúc nào con ngủ mẹ lại chụp ảnh hay gọi điện cho ba để khoe cháu đấy!
- Anh đã nghĩ ra tên cho con chưa?
- Tên con sẽ là... Mân Hạo Nhiên, em thấy thế nào?
- Tại sao phải là Mân Hạo Nhiên thay vì Kim Hạo Nhiên?
- Anh muốn con được mang họ em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!