- Tiểu Khởi, dậy đi nào, chút nữa bạn của Bánh Bao đến nhà chúng ta chơi đấy, em không muốn gặp mặt bạn bè của Bánh Bao sao?
- Em có... nhưng em buồn ngủ... năm phút... năm phút nữa thôi, có được không?
- Em đã tám lần năm phút rồi đấy Tiểu Khởi!
- Là con buồn ngủ... không phải do em lười đâu...
Cậu vẫn ngoan cố tiếp tục vùi đầu vào chăn, hai mắt nhắm nghiền giọng nói kèm theo sự buồn ngủ và nó nhỏ xíu xiu, trái tim yếu đuối của hắn sắp sửa đầu hàng.
- Nhưng Bánh Bao mong em sẽ xem chấm điểm tranh vẽ của hai nhóc.
- Thái Hanh... em buồn ngủ lắm mà...
- Thôi nào được rồi, em ngủ tiếp đi, anh xuống làm chút bánh, chút nữa anh sẽ nói với con em đang mệt nên không xuống chơi với hai nhóc được, giờ em ngủ đi nhé!
- Được rồi... kéo em dậy...
Bé con trong bụng đã được hơn tám tháng, hiện giờ cơ thể cậu đã bắt đầu nặng nề hơn trước, bụng đã to hơn trước khá nhiều nên khi ngồi dậy hắn cần phải đỡ cậu dậy.
Hắn nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dậy, cậu vẫn chưa có dấu hiệu gọi là tỉnh táo, hắn cũng không nỡ gọi cậu dậy, dạo này bé con đã bắt đầu biết đạp phá và cậu không thể ngủ ngon mỗi đêm, hết bị bé con đạp phá lại phải đi vệ sinh, mỗi đêm phải đi rất nhiều lần, chính vì vậy cậu khá mệt mỏi, nhưng Bánh Bao đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần và làm nũng với cậu rất nhiều, cậu đã không kìm lại được mà phải đồng ý với nhóc.
- Há miệng ra, anh đánh răng cho.
Sau khi được hắn tận tình phục vụ chu đáo từ đánh răng rửa mặt đến tắm rửa, cậu đã tỉnh táo hơn một chút, bé con trong bụng có vẻ đói nên lại đạp phá lung tung.
- Ọe...
- Bé con lại phá sao?
Cậu nôn khan một lúc mới cảm thấy đỡ hơn, nước mắt nước mũi chảy tèm lem ra, hắn phải dìu cậu ra giường để cậu ngồi nghỉ một chút sau đó cả hai mới xuống nhà.
- Bánh Bao đâu rồi?
- Con bảo sẽ đến nhà bạn trước sau đó cả hai sẽ cùng nhau đi đến nhà chúng ta sau.
- À... ra là vậy.
- Em ăn cơm đi, em ngủ cả buổi sáng rồi, giờ có lẽ con đói rồi đấy!
- Thái Hanh, em khó chịu...
- Em làm sao, đau bụng hay chóng mặt, nhức đầu hay buồn nôn gì sao?
Hắn ngay lập tức sờ trán cậu, thân nhiệt cậu vẫn bình thường, không có sốt nhưng cậu cứ gục đầu lên vai hắn nhắm mắt.
- Em không có sốt, hay do em quá đói nhỉ?
- Không biết nữa...
- Em ăn cơm không, ăn thử một chút xem có đỡ hơn chút nào không?
- Không Thái Hanh... em không muốn ăn nữa...
Hắn đi vào bếp sau đó quay lại với một ly sữa ấm trên tay, và cậu khi nhìn thấy ly sữa trên tay hắn lại bắt đầu nhõng nhẽo không muốn uống.
- Tiểu Khởi, em uống sữa đi sau đó lên phòng nghỉ, anh sẽ nói Bánh Bao đưa bạn về Kim Gia chơi.
- Như vậy không được, con muốn bạn về đây chơi mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!