Sau khi có một giấc ngủ đến 11 giờ trưa cậu mới chịu mơ màng tỉnh dậy, vừa định đứng dậy đi vệ sinh nhưng lại nhìn thấy hắn đang nghiêm túc ngồi làm việc cậu lại thay đổi ý định ban đầu, ngồi đó ngắm hắn xem bao lâu hắn sẽ nhận ra.
Hắn mãi mê làm việc đến tận gần ba mươi phút sau mới nhận ra có một cặp mắt mèo đang lén lén lút lút mình, sau đó liền ngưng gõ phím mà đứng dậy đi lại xoa đầu con mèo lười.
- Dậy rồi sao không gọi anh?
- Thấy anh bận nên tôi không gọi, giờ thì bỏ tôi ra!
- Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm
Hắn nhẹ nhàng ôm cậu lên đi vào nhà vệ sinh, sau khi thả cậu ở trong đấy hắn phải loay hoay đi tìm bàn chải đánh răng cho cậu.
Sau khi đánh răng rửa mặt cậu trông tỉnh táo hơn hẳn, bởi vì buổi sáng chỉ uống mỗi một hộp sữa, sau đó lại ngủ đến hơn mười hai giờ trưa nên hiện giờ cậu và bé con trong bụng đã đói meo.
- Mẹ.
- Tiểu Khởi, con dậy rồi sao?
- Vâng mẹ, con dậy hơi muộn, mẹ đã ăn trưa chưa ạ?
- Ta ăn rồi, không sao cả con mệt dậy trễ chút không sao, bé con trong bụng có phá con nhiều lắm không? Con có bị hành nghén hay gì không?
- Không mẹ ạ, bé con không có quấy phá gì nhiều cả, chỉ khi nào con để bụng đói quá lâu hay không phải món con muốn ăn con mới bị buồn nôn thôi.
- Mẹ nghe Thái Hanh nói con thích ngủ lắm đúng không?
- Vâng mẹ ạ, con chỉ muốn ngủ cả ngày thôi, con còn sợ có gì chuyện gì nữa, trước đây con mang thai Bánh Bao con còn chẳng muốn ngủ nữa!
- Như vậy đã là quá tốt, không phải lo gì cả, khi mang thai nếu không buồn nôn thì sẽ thèm ngủ, mỗi người lại có tình trạng hành nghén hay tình trạng nghén sẽ kéo dài khác nhau, nhưng nếu con ăn được ngủ được là quá tốt rồi đấy!
- Hóa ra là như vậy, con cứ tưởng đâu mình bị gì không cơ chứ!
- Thằng bé ngốc này, con đã từng mang thai mà con không tìm hiểu những dấu hiệu khi mang thai sao?
- Không hẳn là vậy mẹ ạ, con gần như chỉ tìm hiểu những cách để sau này chăm sóc Bánh Bao thôi, sau đó con bị Bánh Bao hành nghén nặng nên vẫn không biết rất nhiều thứ.
- Vất vả cho con quá Tiểu Khởi, hiện giờ muốn ăn gì, muốn làm gì cứ bảo Thái Hanh nó làm giúp con!
- Mẹ yên tâm, con không để chàng dâu cưng của mẹ chịu khổ đâu, 2 giờ sáng hôm này em ấy còn lôi đầu con dậy chỉ vì muốn ăn mỳ vằn thắn và muốn uống nước cam vắt thôi đấy mẹ!
- Kêu ca cái gì hả, mày ý kiến thì mang thai hộ thằng bé đi, nấu cho chồng cho con ăn mà nói này nói nọ nữa hả?
- Con có nói gì em ấy đâu mẹ, con chỉ muốn em ấy ăn nhiều thêm chút thôi, chứ cả ngày em ấy toàn ngủ chẳng chịu ăn uống gì cả, có ngày chỉ ăn mỗi cơm buổi trưa sau đó lại ăn bánh gấu cả ngày, con sợ em ấy đói nên ép em ấy ăn thêm, em ấy không chịu ăn rồi đến khi con vừa ngủ được một chút thì em ấy đói mà tỉnh dậy, mấy lần đầu em ấy còn không gọi con dậy mà tự đi nấu mỳ ăn cơ, sau lần nôn thốc nôn tháo em ấy mới chịu gọi con dậy đấy!
- Haizz, thật hết cách với thằng bé mà, lúc nào cũng sợ làm phiền người khác cả, con nhanh chóng dụ thằng bé kết hôn đi để thằng bé không sợ bản thân sẽ làm phiền chúng ta nữa!
- Chắc phải vậy thôi mẹ ạ, phải nhanh chóng dụ em ấy kết hôn thôi, ngày nào em ấy cũng đòi về New York nếu con không làm theo ý em ấy, em ấy còn giở rất nhiều trò chỉ để con chiều ý em ấy, cho em ấy ăn thêm bánh gấu thôi đấy!
- Con chịu khó mà chiều chuộng thằng bé, thời điểm này là thời điểm nhạy cảm, cảm xúc của thằng bé thay đổi thất thường nên thằng bé thường xuyên vui buồn lẫn lộn, con phải chịu khó chăm thằng bé thật cẩn thận, cưng chiều thằng bé nhiều vào, ta nghe nói có thể sau sinh tâm lý cũng thay đổi so với trước khi mang thai hoặc hệt như thời điểm mang thai nên con chuẩn bị tâm lý trước đi là vừa!
- Không sao đâu mẹ ạ, miễn là em ấy chấp nhận ở bên cạnh con con nguyện cưng chiều em ấy cả đời!
- Mạnh miệng lắm con trai, con mà để thằng bé bỏ đi một lần nào nữa ta nhất định sẽ giúp thằng bé bỏ đi, đến lúc đó con đừng có uống say sau đó khóc lóc mà đi tìm thằng bé!
- Lúc đó con sẽ đi tìm em ấy chứ không bao giờ khóc lóc như mẹ nói đâu!
- Ta sẽ không nói rằng ta có tấm ảnh của con lúc Tiểu Khởi nghỉ việc và biến mất được ba ngày, ta cũng không nói rằng con lúc đó vừa uống say vừa khóc đến ngất đi đâu! Ta thề là ta không nhớ chút nào hết đấy!
Cậu đã yên vị trong bếp từ lâu và hiện đang ăn ngon lành sắp hết phần cơm trưa hắn đã nấu cho cậu lúc vừa đến, mặc kệ hắn và bà vẫn đang nói chuyện gì đó trông có vẻ bí ẩn bên ngoài, cậu vẫn mặc kệ ai nói gì thì nói cũng được cậu chẳng mấy quan tâm, hiện giờ cậu sắp no bụng là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!