- Tiểu Khởi, dậy thôi nào!
- Ưm...
Hắn đã rất khổ sở để gọi con người ngái ngủ kia dậy, mặc dù cậu ngủ rất sớm, mọi ngày đều hơn tám giờ đã ngủ mất rồi, nhưng cho dù có ngủ sớm như vậy cậu vẫn chẳng dậy sớm nổi.
- Tiểu Khởi, dậy thôi nào, hôm nay phải đi khám cho bé con đấy, em có muốn nhìn thấy bé con không?
- Ngủ...ư...
- Dậy thôi, chút nữa về rồi em ngủ tiếp nhé, giờ thì em phải dậy, chúng ta phải đi kiểm tra mà!
- Hức... anh... hức... không thương ba con tôi gì cả... hức... buồn ngủ... không muốn đi mà...
- Ngoan anh thương mà, không khóc, em khóc sau này bé con sinh ra mặt buồn lắm đấy, đừng khóc anh thương mà.
Hắn nhẹ nhàng ôm cậu dậy xoa xoa dỗ dành cậu, hôn nhẹ lên đôi mắt nhắm nghiền nhưng nước mắt liên tục chảy ra.
Hắn phải dỗ cậu mất một lúc cậu mới chịu dậy, trong thời gian cậu đi đánh răng hắn sẽ soạn quần áo cho cậu, bởi vì trước đây cậu rất gầy, quần áo hiện giờ đã bắt đầu chật, đó là điều khiến hắn đau đầu suốt mấy ngày trước, hắn muốn mua thêm quần áo rộng rộng cho cậu mặc thoải mái, nhưng cậu đã chịu dậy đâu mà đi mua.
Khá may mắn là cậu ngủ rất sâu, hắn đã lén lút lấy số đo khi cậu ngủ, cũng không dễ dàng gì cả, phải mất đến ba bốn ngày mới lấy được.
Sau đó hắn đã kêu người cấp tốc đem đến, chỉ trong một ngày hôm trước hắn gần như đã dẹp cả tủ quần áo cũ của cậu.
Soạn cho cậu bộ quần áo rộng rãi thoải mái, chút nữa sẽ siêu âm và lấy máu để xét nghiệm, nên mặc quần áo thoải mái để chút nữa dễ dàng làm các thủ tục thăm khám hơn.
- Tiểu Khởi, khám xong chúng ta sang nhà chính, sau đó anh làm chút gì cho em ăn sáng, ăn xong chúng ta cùng nhau đưa Bánh Bao trở về nhà có được không?
- Ưm...
- Thôi nào, dậy đi, chút nữa khám xong rồi ngủ sau, giờ em ngủ chúng ta sẽ trễ giờ hẹn với bác sĩ đấy Tiểu Khởi!
- Tôi... ưm... dậy rồi...
Hắn giúp cậu thắt dây an toàn sau đó lấy một cái chăn nhỏ ra đắp cho cậu, chủ yếu hắn muốn giúp cậu dễ chịu, hắn không tới được rằng cậu lại tiếp tục ngủ trên xe, hắn đắp cho cậu cái chăn nhỏ cậu còn ngủ ngon hơn nữa.
Từ nhà đến bệnh viện mất tầm hơn ba mươi phút, cậu đã có thêm một giấc ngủ trên xe nên không mấy cáu nữa, chỉ níu tay hắn có chút nhõng nhẽo dụi dụi mắt đòi ngủ thêm nữa, hắn nhìn cậu dễ thương như vậy chỉ muốn chiều ý đem cậu về nhà cho cậu ngủ thêm thật đã.
Dạo này cậu vẫn thường như vậy, thèm ngủ vô cùng, nếu bị hắn gọi dậy quá nhiều sẽ khóc lóc không chịu dậy, hay sẽ làm nũng đòi ngủ thêm, những lúc như vậy hắn sẽ hủy bỏ tất cả cuộc hẹn mà ôm cậu vào tận giường, đắp chăn cẩn thận cho cậu ngủ.
Nhưng đó chỉ là khi cậu buồn ngủ, chứ nếu cậu tỉnh táo cậu sẽ không ngần ngại mà phũ phàng với hắn.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ, phải đưa cậu đi khám để xem bé con có ổn định không, lần trước bé con bị động nên rất yếu, bác sĩ hẹn hơn một tháng mới tái khám, và hôm nay chính là cái ngày định mệnh đó.
Bác sĩ lấy trước một ống máu xét nghiệm, sau đó có lẽ không đủ hay sao đó mà lại lấy thêm một ống nữa.
Do chưa ăn uống và cậu bị bệnh thiếu máu nên sắc mặt cậu trở nên trắng bệch, môi tái nhợt, hắn nhìn cậu như vậy vô cùng đau lòng, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa bụng cậu để vỗ về bé con sau đó đưa một hộp sữa cho cậu uống tạm.
Cậu gục đầu vào lòng ngực hắn uống từng ngụm sữa, hắn đau lòng hôn nhẹ lên tóc cậu, sau đó kiên nhẫn ngồi dỗ ngọt cậu uống từng ngụm từng ngụm thật nhỏ, sau khi cậu uống xong hắn đi vứt bỏ hộp sữa, đưa cậu vào phòng siêu âm.
- Tiểu Khởi, ráng chịu một chút, siêu âm xong anh ôm em ra xe cho em ngủ nhé!
- Ưm...
- Ngoan, đợi một chút nữa thôi nhé!
- Mày làm tao tức ghê á, tao biết mày có con rồi, đừng có phát cẩu lương ở đây nữa!
- Kiểm tra cho em ấy đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!