Chương 24: (Vô Đề)

Mấy hôm nay hắn không đến, nhóc con buồn chán liền được anh dắt đi chơi, chính vì vậy căn nhà vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng giấy vẽ sột soạt.

Những khi cậu mệt mỏi ngả ra ngủ căn nhà lại tiếp tục chìm vào không gian yên tĩnh, nó không hề có bất kì tiếng ồn nào cả, vừa yên tĩnh vừa cô đơn đến lạ thường.

Bởi vì nhóc con không có ở nhà, vì vậy cậu tiếp tục xem mỳ gói là bữa ăn, sáng trưa chiều tối đều ăn mỳ.

Hôm nay loại mỳ yêu thích của cậu vừa hết, chính vì vậy cậu liền nhanh chóng ra ngoài đi mua.

Rốt cuộc không biết vì lí do gì, loại mỳ đó vẫn tiếp tục nằm ở kệ hàng cao nhất, với chiều cao hơn một mét bảy nhưng cậu vẫn lực bất tồng tâm.

Cậu chỉ có thể giương mắt mèo đứng nhìn mấy gói mỳ như đang nhảy nhót trêu chọc cậu trên kia.

Sau đó cậu cố với tay lên lấy, nhưng bởi vì không giữ được thăng bằng mà ngã sang bên trái, cậu nhắm hai mắt lại, chờ đợi cơn đau.

Nhưng điều đó không xảy ra, cậu chỉ cảm thấy ấm ấm mềm mềm, còn có mùi hương quen thuộc.

- Sao bất cẩn như vậy?

- Bỏ tôi ra!

Bởi vì đây là siêu thị nên cậu chẳng dám la hét gì hết, chỉ vừa nghiến răng nói vừa trừng mắt với hắn.

- Đừng ăn mỳ nữa, về nhà anh nấu cơm cho.

- Không, tôi muốn ăn mỳ, mặc kệ tôi, đừng quan tâm.

- Ăn mỳ nhiều không tốt, em đã ăn mỳ hơn hai tháng nay rồi, mỳ không có nhiều chất dinh dưỡng, nếu như em ăn quá nhiều sẽ ảnh hưởng sức khỏe!

- Kệ tôi, bỏ tôi ra, tôi tự lo cho tôi được, tôi rất khỏe, tôi rất ổn!

- Em không hề khỏe, không hề ổn chút nào, em nhìn lại em xem, em gầy đến mức cả người đều chẳng có chút thịt nào cả, em xanh xao đến mức nào?

Cậu tức giận vùng vẫy khỏi vòng tay hắn, sau đó vơ vài gói mỳ phía dưới nhanh chóng đi tính tiền.

- Tiểu Khởi!

Sau khi thanh toán xong cậu nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài, gọi taxi về nhà, bỏ mặc hắn đang đuổi theo phía sau.

Hắn không vội đuổi theo, hắn đi một vòng mua một ít đồ, sau đó đi thanh toán, xong xuôi liền lái xe đến nhà cậu.

Cậu ngồi trên giường có chút không vui, không mua được loại mỳ cậu thích mất rồi.

Bụng cậu lại có cảm giác đau nhói, từ trên xe đã bắt đầu cảm thấy đau, trở về nhà vẫn chưa giảm bớt.

Sau đó tầm ba mươi phút, cậu nghe tiếng mở cửa liền từ phòng ngủ bước ra nhìn.

- Sao anh vào được?

- Mấy hôm trước, Bánh Bao đưa chìa khóa nhà cho anh!

Hắn vừa nói vừa chậm rãi bước từng bước đến chỗ cậu, cậu nhíu mày khó chịu muốn đuổi hắn ra bên ngoài.

- Anh đến đây làm gì, Bánh Bao không có ở đây!

- Anh đến nấu cơm cho em mà Tiểu Khởi, em anh ăn mỳ nhiều không tốt!

- Đến nấu cơm cho tôi? Cảm ơn anh đã quan tâm, giờ thì anh nên trở về bên cô vợ sắp cưới của anh đi, tôi đoán cô ấy có thai chắc cũng hơn ba tháng rồi đúng không?

- Không, anh và cô ấy chỉ là sự cố thôi, anh đã nói chuyện với cô ấy rồi, đứa bé nếu là con anh anh sẽ trợ cấp, nhưng anh sẽ không thể cưới cô ấy được, anh muốn bù đắp cho em!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!