Chương 22: (Vô Đề)

Sau đó hắn đều đặn ngày ngày đến đưa cơm, đêm đêm mặt dày ở lại dành giữ nhóc đuổi cậu về nhà, nhưng rốt cuộc chẳng hiểu tại sao càng ngày cậu lại càng xa cách hắn hơn.

Mỗi lần hắn và cậu cùng nhóc con ở chung dường như cậu chỉ ngủ, hoặc là ăn bánh gấu, sau đó lại ngủ mất, có mấy lần còn tranh cả bánh với nhóc nữa, sau đó cả hai liền giận dỗi nhau, nhưng hôm sau lại hòa nhau như cũ.

Hắn ngày đêm đều ở bệnh viện với nhóc, hắn quan tâm nhóc và cậu từng chút một, nhưng cậu lại càng ngày xa hắn, bởi cậu sợ bản thân lại một lần nữa dính vào hắn, sợ lần dính sâu này sẽ không vực dậy nổi nữa.

Chính vì vậy cậu dùng cách giả vờ bận rộn hay thậm chí ngủ cả một ngày, chỉ để tránh hắn, nhưng như vậy cũng tốt, vừa tránh được hắn vừa thỏa mãn cơn thèm ngủ.

Sau đó hắn liên tục nấu cơm cho cậu, nhóc con gần một tháng được hắn ra sức bồi bổ liền tăng lên sáu cân, hai cái má bánh bao đã bắt đầu quay trở lại.

*1 cân = 400 gram*

Bản thân cậu cũng có sức sống hơn một chút, bởi vì cậu ngủ được hơn, trước đó vừa phải vẽ bản thiết kế, vừa phải chăm sóc nhóc con, lúc nào cũng trong tình trạng thiếu ngủ, dạo này được ngủ nhiều hơn nên hai quầng thâm mắt đỡ hơn rất nhiều, nhưng điều khiến hắn lo hơn đó chính là, cậu không chịu ăn uống gì nên vẫn cứ gầy nhom như vậy.

Hắn nấu cơm mang đến thì cậu ăn mỳ, hắn ép cậu ăn thì cậu cáu kỉnh khó chịu sau đó buồn nôn, nôn đến đau bụng.

Điều kì lạ cậu phát hiện ra đó chính là bị ép ăn sẽ không muốn ăn, món nào muốn ăn liền ăn vô cùng ngon lành.

- Sao ba nhỏ cứ ăn mỳ mãi thế, không phải ba bảo mỳ không có nhiều chất dinh dưỡng, không cho con ăn hay sao?

- Ba thích, con lo ăn phần của mình đi Bánh Bao!

- Ba nhỏ thật kì lạ.

- Ừ.

- Ba, có món ba thích nữa này, ba ăn cơm đi, mỳ tôm không ngon đâu!

- Ba không ăn, Bánh Bao con đừng đưa đến đây... ọe...

Sau khi nôn thốc nôn tháo, nôn hết cả chỗ mỳ vừa ăn xong cậu mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Sau đó cậu tiếp tục ôm hộp bánh gấu gặm nhấm, mắt dán vào laptop xem phim hoạt hình cậu bắt đầu theo dõi từ tháng trước.

Sau đó hắn nhận được một cuộc thoại rồi vội vã rời đi, đến tối hôm đó mới trở lại, vẻ mặt không gì vui vẻ.

Sau khi nhóc ăn xong cậu dọn dẹp lại mấy cái hộp, nhóc con đi rửa mặt sau đó trở lại giường bệnh nằm, buổi sáng bác sĩ có đưa nhóc đi kiểm tra, đến tận trưa mới đưa nhóc trở về phòng, lúc đó nhóc vừa đói vừa mệt, hắn liền chuẩn bị cơm cho nhóc ăn.

Nhóc con nằm xuống giường liền mệt mỏi thiếp đi, cậu chỉnh lại chăn cho nhóc sau đó lại thẩn thờ ngồi.

Lần xét nghiệm này nếu như kết quả tốt, nhóc có thể khỏi bệnh, còn nếu không có lẽ sẽ còn vất vả dài dài.

- Anh Thái Hanh, anh đến rồi, em đã chờ anh mất ba mươi phút rồi đấy!

- Cô gọi tôi ra đây chủ để kể lể việc bản thân tự mình đến sớm sau đó trách móc tôi?

- Anh... em... em... em có chuyện... muốn nói với anh...

- Có chuyện gì nói nhanh, tôi không có thời gian dành cho cô!

- Em... em có thai rồi... hôm đó... em thấy anh bị bỏ thuốc... em muốn đến xem có giúp được anh hay không, nhưng anh lại không chịu buông em ra, sau đó... sau đó...

Cô ta giả vờ xấu hổ e lệ cuối mặt, tay vò vò chiếc váy, sau đó lấy can đảm đem giấy siêu âm từ trong túi xách chìa ra trước mặt hắn.

- Con chúng ta... được hơn một tháng rồi... anh tính sao?

- Con tôi? Đêm đó tôi có mang bao. Nhưng nếu như chẳng may bao bị rách thì tôi chẳng biết được.

- Vậy... vậy phải làm sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!