-Bánh Bao, ngủ sớm đi nhóc, ngày mai con phải vào bệnh viện lại rồi đấy!
- Vâng, con biết rồi ba nhỏ.
Nhóc con nghe đến bệnh viện liền cụp hai mắt không vui, nhóc con từ sau khi phát bệnh liền không đến trường nữa, nhóc con phần lớn thời gian hơn cả năm nay gắn liền với hai từ bệnh viện, gắn liền với môi trường im lặng đến đáng sợ, chưa kể không trong không khí lúc nào cũng nồng mùi thuốc sát trùng khó chịu.
- À, ba quên mất, bảo bối, sau này con chỉ được nói tiếng Trung Quốc khi chỉ có, Chú Thạc Trấn hay chú Hiệu Tích, chị Tiểu Kỳ và ba với con thôi, con chỉ được nói tiếng Trung Quốc khi nói chuyện với chúng ta thôi, nghe chưa?
- Vâng, mà sao chúng ta phải làm như vậy hả ba, nếu như con nói tiếng Trung Quốc chẳng phải mọi người sẽ dễ hiểu hơn sao?
- Con không cần biết, con chỉ cần biết như vậy là được, và còn nữa cho dù mọi người có nói gì, có gặp ai con cũng giả vờ không hiểu mọi người đang nói gì biết không?
- Vâng, con biết rồi ba!
- Ngủ ngon bảo bối!
- Ba ngủ ngon ạ!
Hôn lên trán nhóc một cái sau đó cậu lặng lẽ ra ngoài, hiện giờ vẫn còn khá sớm nhưng cậu đã ép nhóc đi ngủ.
- Trấn ca, em có việc phải ra ngoài, ngày mai em cũng có việc rất quan trọng, vì vậy anh có thể trông nhóc giúp em đêm nay, sau đó ngày mai anh đưa nhóc vào viện giúp em được không ạ?
- Được rồi, bận gì thì đi đi!
- Vâng, cảm ơn anh, em đi trước nhé!
Cậu nói xong sau đó nhanh chóng chạy đến quán bar, cậu vừa thấy hắn vào đó lúc nãy nên cậu liền nhanh chóng nhờ anh giúp đỡ, sau đó chạy đi kiếm hắn.
Trên đường đi còn cẩn thận ghé cửa hàng mua gel và vài cái bao cao su, bao cao su cậu cẩn thận chọc lỗ lên đó, còn gel cậu mua bởi vì... cậu sợ nếu không chuẩn bị cẩn thân chắc chắn hôm sau cậu sẽ nằm liệt giường.
Lần trước hắn không khuếch trương kĩ cho cậu, sau khi hắn tiến vào rất lâu cậu mới cảm thấy đau đớn giảm đi.
Lần này cậu phải chuẩn bị trước, nếu không người đau đớn cũng chính là cậu chứ không ai.
Sau khi đến quán bar cậu không vội đến chỗ hắn, cậu dùng cái mặt nạ che nửa mặt, cố gắng điều chỉnh tông giọng của mình, sau đó mang theo một ly rượu đến ngồi với hắn.
Hắn vẫn còn khá tỉnh táo nên từ chối uống rượu với cậu, trong lúc cậu nói chuyện mời gọi hắn, canh hắn không để ý liền thả một viên xuân dược vào chai whisky của hắn.
Cậu cũng không ngu đến nỗi tiếp tục ngồi đó, cậu rời đi sau đó ngồi ở một bàn cách đó không xa dễ dàng quan sát hắn, thuốc cậu mua thuộc dạng lâu phát tác dụng, hắn chậm rãi uống hết hơn một chai whisky thuốc cũng chưa chắc phát tán tác dụng.
Rốt cuộc thuốc chưa phát tán nhưng khi hắn ngà ngà say cậu tiếp tục đến chuốc rượu hắn, lần này hắn không còn tỉnh táo mà uống hết chỗ rượu cậu chuốc.
Sau đó cậu cảm giác bản thân sắp thành công liền thanh toán tiền, kéo hắn đi, thuê một phòng ở khách sạn gần đó, sau đó dùng hết sức mình đỡ hắn lên phòng.
Trong tháng máy thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng của nó, hắn bắt đầu ôm lấy cậu mà sờ soạng, hắn đưa tay muốn gỡ mặt nạ trên mặt cậu ra, nhưng cậu đã chặn lại hành động đó của hắn.
Chủ yếu cậu đeo mặt nạ bởi vì sợ camera, quay được khuôn mặt của cậu là coi như tiêu tùng kế hoạch của cậu.
Vì vậy sau khi vào phòng khóa cửa cẩn thận cậu mới mặc kệ hắn, để hắn làm gì thì làm.
Thuốc lúc bấy giờ đã phát huy tác dụng của nó mạnh mẽ, phía dưới cương cứng chướng đau dựng thành một túp lều ở đũng quần của hắn.
Hắn không hôn môi mà trực tiếp gặm nhấm xương quai xanh tinh xảo, vừa cắn vừa để lại dấu hôn, sau đó hắn cách một lớp áo sơ mi mỏng mà bắt đầu sờ soạng, sau cùng lại nhanh chóng xé nát cái áo sơ mi bởi vì hắn đột nhiên thấy nó chướng mắt.
Làn da trắng nõn bắt đầu bị hắn để lại từng dấu hôn xanh tím, hắn bắt đầu đem từng thứ quần áo trên người của bản thân và của cậu lột xuống, quần áo nằm vương vãi khắp nơi trên sàn nhà.
Hắn dùng dây thắt lưng của bản thân đem hai tay cậu trói lại giơ lên cao, sau đó hắn tiếp tục gặm nhấm đầu nhũ hồng hào bị hắn kích thích mà bắt đầu cứng lên.
- Ưm... đừng.. ah.. mút haa...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!