Chương 16: (Vô Đề)

Suốt hơn 1 năm chữa trị, bệnh của nhóc không có tiến triển tốt hơn mà ngược lại, ung thư chuyển sang giai đoạn hai, suốt cả năm cậu tìm người người tiến tủy cho nhóc nhưng tuyệt nhiên chẳng tìm thấy người phù hợp.

Thời gian đó cậu như bị dồn vào bước đường cùng, xoay sở hơn cả một năm trời chỉ có một mình, Thạc Trấn sau khi Bánh Bao phát bệnh không lâu cũng đã trở về Trung Quốc sống, mẹ của Hiệu Tích không khỏe, thời điểm đó bà phát bệnh rất nặng, anh và gã sợ bà nhớ Tiểu Kỳ quá mà buồn bã đâm ra phát bệnh, vậy nên cả hai thương lượng với nhau, sau đó ngay lập tức lo liệu chuyện bên này, xong xuôi liền trở về Trung Quốc sống.

Cậu ở lại một mình tự chăm sóc cho nhóc, hôm nào nhóc khỏe được về nhà thì cậu khỏe hơn một chút, hôm nào nhóc phải ở lại bệnh viện để theo dõi sức khỏe cậu càng cực hơn.

Tranh thủ thời gian nhóc ngủ thì cậu phải vẽ bản vẽ, dạo này cậu không còn may nữa, chỉ bán bản vẽ cho hãng nổi tiếng, kiếm chút tiền lo cho nhóc.

Hôm nào nhóc xạ trị cậu phải về nhà hầm canh nấu cháo cho nhóc bồi bổ sức khỏe, sau đó giặc giũ quần áo, dọn dẹp nhà cửa một chút sau đó, cuối cùng xong xuôi lại nhanh chóng chạy đến chờ nhóc xạ trị, có những hôm chờ nhóc bên ngoài quá lâu đến nỗi cậu ngủ gật, sau đó lại giật mình tỉnh dậy.

Cuối cùng trong lúc tuyệt vọng nhất đột nhiên cậu nhớ đến, còn một cách cứu nhóc, cần máu cuống rốn, chỉ cần có nó nhóc sẽ khỏe lại, đúng như vậy.

- Bánh Bao, dọn dẹp đi, ba đưa con về Trung Quốc.

- Đi gặp ba lớn ạ?

Sau khi nghe nhóc hỏi một câu như vậy cậu đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị cho nhóc xuất viện liền khựng lại một chút, hai mắt cụp xuống, nhưng cuối cùng vẫn trấn an nhóc mà ừ một tiếng.

- Vậy là chúng ta sắp được gặp ba lớn rồi sao, vui quá đi thôi!

Nhóc con ôm thỏ bông cười khúc khích, một tay ôm thỏ tay còn lại có chút chậm chạp dọn dẹp đồ đạc chung với cậu.

Sau khi cho nhóc xuất viện cậu dắt nhóc về nhà, soạn quần áo, sau đó liên hệ bệnh viện, tìm chỗ thuê nhà, mua vé máy bay.

Bởi vì mua vé ngay gần giờ bay nên vé đắt hơn rất nhiều, cậu cũng phải cắn răng chịu, chỉ có một chuyến vào tối hôm đó, và một chuyến nữa vào bốn ngày nữa, nhưng bệnh của nhóc con không thể chờ, một phút thôi cũng không được lãng phí.

Sau khi xử lý mọi chuyện xong xuôi cậu liền dắt nhóc con ra sân bay, cũng gần đến giờ bay nên chỉ cần chờ một chút là được lên máy bay.

Sân bay này ngày đó cậu đã từng ngủ lại chỉ vì chẳng biết phải đi đâu, ở chính nơi này cậu đã từng hứa bản thân sẽ không nhớ đến hắn nữa, nhưng quả thật cậu không làm được.

Chuyến này cậu bay là bay một trận thẳng về Bắc Kinh, không có ghé lại đâu nên cũng khá tiện, không phải chờ đợi để lên máy bay nữa, bởi vì thời gian dừng ở một sân bay nào đó khá lâu, có khi chờ đợi phải đến hơn một ngày.

Nhóc con lần đầu được đi máy bay mới đầu còn thích thú ngắm mây, nhưng sau đó lại chán nản bởi vì chỉ được ngồi một chỗ nên cậu phải mở phim lên cho nhóc xem.

Cậu bay chuyến này chủ yếu để nhóc con thoải mái nên cậu không tiếc tiền mua luôn vé hạng thương gia, chủ yếu để nhóc nghỉ ngơi thoải mái hơn một chút.

Thức ăn trên chuyến bay được phục vụ nhóc con cũng chỉ ăn một chút sau đó bảo mệt đòi đi ngủ.

Sau đó nhóc con ngủ suốt trên máy bay, đến lúc xuống máy bay vẫn chưa tỉnh hẳn, cậu phải ở sân bay một chút, chủ yếu để định hướng đường đến căn hộ cậu vừa thuê.

Cậu nghĩ nghĩ một chút, có lẽ phải ở lại tầm nửa năm, vì vậy liền dứt khoát thuê một căn hộ.

Sau đó cậu có chút khó nhọc vừa ôm nhóc vừa kéo vali, một tay ôm nhóc tay còn lại kéo hai cái vali to đùng.

Sau đó bắt một chiếc taxi, đưa tài xế địa chỉ sau đó lại lặng thinh suy nghĩ, có lẽ phải nhờ anh chăm nhóc hộ một thời gian, còn bản thân phải đi tìm hắn.

Đương nhiên sẽ chẳng thể đường đường chính chính nói chuyện với hắn, năm đó hắn đã từng khinh miệt cậu, hiện giờ đứng trước mặt hắn có lẽ hắn sẽ chẳng thèm liếc mắt đến.

Cậu chỉ thương xót cho nhóc con, lúc nào cũng trông ngóng ba lớn đến thăm chơi với nhóc trong vô vọng.

Nhóc con từ năm ba tuổi đã thôi hỏi cậu về ba lớn, nhưng mỗi lần cậu đến đón nhóc con đi học về đã không ít lần bắt gặp nhóc con đưa mắt nhìn những đứa bé được cả ba lẫn mẹ đến đón, sau đó nhóc lại buồn.

Sau khi đến nơi cậu trả tiền xe sau đó ôm nhóc lên, căn hộ cậu thuê ở tầng 4, vậy nên thang máy đi không lâu, sau khi vào nhà nhóc con vẫn còn mệt nên ngủ say sưa suốt, cậu vừa ôm nhóc con vừa kéo vali nên hiện giờ có chút mỏi, thêm cả việc chưa quen giờ giấc nên có cũng mệt mỏi không ít.

Cuối cùng thả nhóc con xuống giường nằm bản thân cũng nằm xuống bên cạnh ôm nhóc ngủ.

Nhóc con bởi vì phải chiến đấu với căn bệnh quái ác khiến má bánh bao của nhóc gần như biến mất, cả người cao cao gầy gầy, không còn mũm mĩm như trước nữa.

- Thiếu gia, người cậu cần tìm trở về rồi, có dắt theo một đứa bé nữa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!