Chương 50: Ngày âm u vui vẻ

Cô gõ cửa một tiếng rồi bước vào: "Hôm nay cậu có thấy khỏe hơn chút nào chưa?"

Nghe vậy, Kỳ Nhiên tức thì ngẩng đầu lên, nếp nhăn giữa lông mày nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười dịu dàng ở bên khóe môi: "Hôm nay không phải là ngày nghỉ của cậu sao, sao cậu lại có thời gian đến đây vậy?"

"Chỉ là... Nhân tiện quay lại lấy một ít đồ thôi." Từ Tri Tuế chắp hai tay sau lưng, thấy hơi kỳ lạ, cô tự hỏi làm sao anh lại biết được ca trực của mình.

Cô quan sát qua, liếc nhìn những bông hoa tươi đẹp bày biện trên bàn, làm bộ lơ đãng hỏi: "Cậu có bạn bè đến thăm hả?"

"Không phải là bạn bè thân thiết gì đâu." Kỳ Nhiên để bó hoa kia vào một góc: "Người đó đi ngang qua nên tiện thể đến thăm thôi."

"À…"

Từ Tri Tuế giả vờ không quá quan tâm, cô gật đầu, ánh mắt lại lần nữa nhìn quanh phòng bệnh. Cô mới không đến mấy ngày mà trên bàn cà phê trước mặt đã chất đầy toàn là những tập tài liệu và cặp văn kiện. Mặc dù chúng được sắp xếp ngay ngắn, ngăn nắp nhưng rõ ràng là cho dù đang trong quá trình hồi phục vết thương, Kỳ Nhiên cũng không để cho bản thân nhàn rỗi.

Anh vừa định mở miệng nói gì đó, phía sau lưng chợt vang lên tiếng gõ cửa, y tá trưởng dẫn theo một nhóm y tá trẻ đi khám và kiểm tra phòng theo định kỳ.

Y tá trưởng mỉm cười với cô, trên khuôn mặt hòa nhã có chút nếp nhăn: "Ồ, bác sĩ Từ tới à?"

Từ Tri Tuế mỉm cười đáp lại: "Vâng ạ, cháu đến thăm bạn bè một lát."

Y tá trưởng nói: "Vậy thì cháu nhất định phải chăm sóc cho người bạn này thật tốt vào nhé! Tôi đã bảo hàng trăm lần rồi, dặn cậu ấy phải nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt nhưng cậu ấy lại không chịu nghe, ngày nào cũng chạy đến khoa ngoại trú của mấy đứa. Hôm nay lại còn ghê gớm hơn, không có báo cáo gì mà cậu ấy đã chuẩn bị tự ý rời khỏi bệnh viện rồi.

Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi thực sự không gánh nổi trách nhiệm này."

"Vâng vâng, vậy lần sau cháu chắc chắn sẽ báo cáo cho mọi người." Kỳ Nhiên lắc đầu cười nhạt, có phần bất đắc dĩ cầu xin được tha thứ.

Y tá trưởng vừa viết biên bản vừa mắng anh: "Vấn đề là chuyện phải báo cáo hay sao? Thanh niên các cô các cậu đúng là không biết tự chăm sóc cũng chẳng yêu quý lấy thân thể của chính mình. Tôi nói không nổi nữa, không giúp được gì. Mong là bác sĩ Từ sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt, dù sao cháu cũng nên nghe lời cô ấy đi!"

Chẳng hiểu sao giọng điệu này của y tá trưởng cứ có cảm giác mập mờ, khiến nhóm y tá trẻ phía sau phải che miệng trộm cười khúc khích. Kỳ Nhiên chỉ mỉm cười chứ không nói gì nhưng trong đáy mắt đã hiện lên chút vui mừng.

Điều này khiến Từ Tri Tuế thấy hơi gượng gạo và khó chịu. Đương nhiên cô biết Kỳ Nhiên đã đi đâu, nếu cô có thể nhớ được ngày quan trọng này như vậy, chắc chắn anh sẽ không quên.

Sau khi y tá trưởng rời đi, Kỳ Nhiên chú ý tới Từ Tri Tuế cứ thỉnh thoảng là lại ôm bụng, anh ân cần rót cho cô một cốc nước nóng. Từ Tri Tuế nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống ghế sô pha, sau đó mới tiếp tục chủ đề vừa nãy, cô hỏi: "Cậu không có việc gì thì tại sao cứ chạy sang khoa ngoại trú vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày nay cậu không tới đây nên tôi muốn sang gặp cậu." Kỳ Nhiên vào phòng tắm thay sang bộ đồ bệnh nhân, lúc đi ra, hai chiếc cúc áo trên cùng vẫn còn nguyên chưa cài lại, để lộ ra một phần lớn của lồng ngực và xương quai xanh.

Từ Tri Tuế vô thức dời ánh mắt đi, bàn tay đang cầm cốc lặng lẽ siết chặt: "Vậy sao tôi cũng không nhìn thấy cậu."

"Tôi thấy cậu đang bận nên không muốn tới làm phiền."

"À…"

Từ Tri Tuế tiếp tục cúi đầu uống nước. Một lát sau, cô cảm giác được phần đệm ghế sô pha bên cạnh chùng xuống, Kỳ Nhiên ngồi bên cạnh cô, anh cầm một quả cam từ trên bàn lên rồi cẩn thận bóc vỏ.

Anh ngồi quá gần, khi di chuyển khuỷu tay anh thỉnh thoảng lại cọ vào áo khoác của cô, tự nhiên tạo ra một cảm giác mập mờ khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.

Thế là Từ Tri Tuế càng mất tập trung hơn, không biết là do điều hòa làm nhiệt độ không khí tăng lên hay là cốc nước trong tay quá nóng, cô cảm thấy đôi má bắt đầu hơi ửng đỏ, hô hấp cũng trở nên rối loạn. Nhân lúc rót nước, cô dịch sang chỗ ngồi bên cạnh.

"Vết thương sau lưng cậu thế nào rồi? Có còn đau không?" Từ Tri Tuế tìm kiếm chủ đề để nói chuyện.

Kỳ Nhiên kiên nhẫn xé bỏ lớp chỉ trắng trên trái cam: "Thỉnh thoảng chạm vào sẽ thấy đau nhưng những lúc còn lại thì không sao, chỉ có điều tôi vẫn chưa thể dùng sức được."

Từ Tri Tuế gật đầu, chẳng mấy chốc lại nhớ tới chuyện Phùng Mật nhờ giúp đỡ, vậy là cô ấp a ấp úng: "Chuyện là, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?"

"Ừm."

"Tống Nghiên... Cậu ấy có người yêu chưa?"

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!