Chương 35: Chúng ta của sau này

Ma xui quỷ khiến thế nào, Từ Tri Tuế lại ngồi xuống trước mắt ánh mắt ngơ ngác của phục vụ.

Bữa cơm này không được vui vẻ cho lắm, sau đó hai người không nói gì nữa, cũng không động đũa, lúc này trong sảnh lớn đang phát một bản tình ca không phù hợp khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Từ Tri Tuế nhìn dòng xe tấp nập ngược xuôi ngoài cửa sổ, trong khoảnh khắc cô hoảng hốt như nhìn thấy hình ảnh bản thân đau khổ ngồi đợi bên cạnh cửa sổ nhiều năm về trước, cũng tại quán ăn này, cũng là buổi chiều nắng rợp trời, chỉ khác một điều anh đã đến muộn những mười năm.

Thời gian đúng là liều thuốc chữa lành tốt nhất, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình có thể bình tĩnh ngồi đối diện với Kỳ Nhiên, không còn bối rối hay tim đập rộn ràng vì một câu nói của anh nữa.

Dùng cơm xong, hai người giành nhau tính tiền, Từ Tri Tuế không muốn nợ Kỳ Nhiên, còn anh thì nói đây là phép lịch sự cơ bản.

Phục vụ ngơ ngác nhìn hai tấm thẻ xuất hiện trước mặt mình cùng một lúc, cuối cùng bà chủ Khương Từ ra mặt đẩy tấm thẻ của Từ Tri Tuế về rồi mỉm cười nói: "Chuyện này nên để đàn ông làm thì hơn, nếu không lần sau người ta không dám hẹn cô dùng cơm nữa đâu."

Từ Tri Tuế vừa định nói không còn lần sau nữa thì Khương Từ đã nhanh tay cắm thẻ vào máy tính tiền và in hóa đơn ra. Cô chỉ đành cất thẻ của mình đi rồi miễn cưỡng nở nụ cười lịch sự với Kỳ Nhiên: "Cảm ơn cậu."

Kỳ Nhiên cúi đầu ký tên vào hóa đơn, chữ ký với nhiều nét móc, anh thuận lợi ký xong trong vòng một nét. Mặc dù chữ ký của anh bây giờ đã lắng đọng theo năm tháng nhưng vẫn đẹp đẽ y như ngày nào.

Anh cất thẻ ngân hàng vào ví da, quay đầu nói với Từ Tri Tuế: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."

Trên đường, Từ Tri Tuế đi rất chậm, Kỳ Nhiên cũng thả chậm bước chân đi sóng vai cùng cô. Dù khoảng cách giữa hai người đủ chứa  một người béo phì chừng một trăm ký nhưng anh vẫn ngửi được mùi hương thơm ngát trên tóc cô mỗi khi gió nhẹ thoảng qua.

Khi đi qua đường, Từ Tri Tuế vẫn còn thẫn thờ.

Đoạn đường này không đó đèn giao thông nên phải đợi tài xế tự giác thả chậm tốc độ mới băng qua vạch kẻ đường. Thành phố sầm uất xe cộ nối liền không dứt, bỗng nhiên một tài xế bấm còi inh ỏi, Kỳ Nhiên thấy chiếc xe sắp "tiếp xúc thân mật" với Từ Tri Tuế đang thả hồn nơi đâu, anh bèn nhanh tay nắm chặt lấy tay cô rồi kéo cô lùi về sau.

"Coi chừng xe." Anh khẽ nhắc nhở.

Từ Tri Tuế hoảng hốt, rầu rĩ vì mình mất tập trung khi băng qua đường. Đợi lúc cô phản ứng lại mới phát hiện mình đang ở trong tư thế ngượng ngùng hơi tựa vào lòng anh...

Phát hiện này khiến mi tâm của cô giật giật điên cuồng, cô lập tức đứng thẳng đơ, lẳng lặng kéo ra một khoảng cách với anh, vén tóc bị gió thổi bay và nói: "Cảm ơn cậu."

Kỳ Nhiên nhíu mày: "Ngoài câu này ra, cậu không còn gì muốn nói với tôi sao?"

"..." Từ Tri Tuế im lặng, sau đó nghiêm túc suy nghĩ trong giây lát rồi mới thành thật lắc đầu.

Dường như giữa hai người đã không có gì để nói.

Giọng anh trầm hẳn: "Đi thôi."

Lần này Kỳ Nhiên đi ở bên phải Từ Tri Tuế để ngăn dòng xe lui tới giúp cô, khi cả hai đến tận bên kia đường, anh mới lẳng lặng quay về bên trái.

Từ Tri Tuế tăng tốc, tâm trạng cũng trở nên cáu kỉnh, cô không hiểu tại sao anh phải làm vậy.

Cô bước vào sảnh lớn của bệnh viện, người nhận ra cô ngày càng nhiều hơn, có đồng nghiệp đang nghỉ ngơi nhìn cô bằng ánh mắt hóng hớt. Từ Tri Tuế không quen trở thành tâm điểm của mọi người nên cô đã dừng lại và nói: "Cậu đưa tôi đến đây thôi, tạm biệt."

"Khoan đã."

Lúc cô vừa quay người, Kỳ Nhiên đã gọi cô lại rồi nhanh chân đi đến gần cô, anh do dự giây lát mới hỏi: "Tuế Tuế... Tôi còn có thể đến tìm cậu không?"

Từ Tri Tuế ngẩng đầu lảng tránh ánh mắt của anh, cô vừa định nói gì đó thì bỗng có người ở đằng sau gọi tên cô.

"Từ Tri Tuế, thì ra cậu ở đây, tôi tìm cậu suốt cả buổi."

Từ Tri Tuế nghe tiếng gọi bèn quay lại thì thấy Bùi Tử Dập bước ra khỏi căn tin, anh ấy còn khoác áo blouse trắng trên người và cầm hộp cơm trong tay. Lúc anh ấy thấy người con trai ở đối diện cô thì hơi giật mình, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: "Kỳ... Kỳ Nhiên."

Kỳ Nhiên cũng kinh ngạc không kém, anh từ từ đứng thẳng dậy rồi gật đầu mỉm cười: "Tử Dập, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Bùi Tử Dập đi đến, sắc mặt không còn khó coi như lúc đầu. Anh ấy nhìn Kỳ Nhiên rồi lại nhìn Từ Tri Tuế, hỏi bằng giọng hoang mang: "Tại sao hai người lại gặp được nhau vậy?"

Từ Tri Tuế cảm thấy tạm thời không thể giải thích rõ chuyện này, huống chi cô không cần phải giải thích. Cô mấp máy môi, thoáng nhìn vào hộp cơm trong tay anh ấy, bèn hỏi: "Bác sĩ Bùi, cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!