"Lâu rồi không gặp, Tri Tuế."
Người vừa đến đã phá vỡ bầu không khí im lặng lúc này, chất giọng trầm thấp và nhẹ nhàng của anh khiến người ta cảm tưởng như đang quay ngược thời gian. Từ Tri Tuế giật khóe miệng trước xưng hô thân mật khó hiểu này, sau đó đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt anh. Cô mỉm cười, xem anh như một người quen cũ đã lâu không gặp.
"Kỳ Nhiên, lâu rồi không gặp. Cậu đến đây khám bệnh sao? Vậy cậu phải xếp hàng đợi tôi gọi tên, tôi vừa về tới nơi, còn chưa kịp mở máy tính lên nữa."
Cô ngồi xuống, tiếp tục loay hoay với dãy mật khẩu dài ngoằng phức tạp. Số cuối cùng là số mấy nhỉ? Trước kia cô vẫn nhớ rõ mà... Tạ ơn trời phật, cuối cùng cũng mở được máy tính rồi.
"Không, tôi không đến khám bệnh." Kỳ Nhiên cảm thấy mất mát trước thái độ xa cách của cô, ánh mắt của anh buồn thiu: "Tôi đến để tìm cậu."
"Tìm tôi? Tôi là bác sĩ, cậu tìm tôi có gì hay ho đâu chứ? Hơn nữa chỗ của tôi là khoa y học tâm thể, chỉ những người gặp vấn đề về tâm lý mới đến gặp tôi thôi." Mặc dù cô vẫn đang cười nhưng giọng điệu đã có phần gắt hơn.
Kỳ Nhiên im lặng, nhìn cô đầy hoang mang.
Từ Tri Tuế tránh tầm mắt của anh rồi tập trung vào màn hình vi tính trước mặt. Cô mở hệ thống của bệnh viện, sau một loạt thao tác, chiếc loa bên ngoài bắt đầu gọi tên. Từ Tri Tuế ngước mắt nhìn Kỳ Nhiên rồi hỏi: "Cậu còn chuyện gì không? Cậu thấy rồi đó, tôi rất bận, có rất nhiều bệnh nhân đang xếp hàng ở ngoài kia."
Cô bắt đầu ra lệnh đuổi khách.
"Đợi đã." Hiếm lắm Kỳ Nhiên mới để lộ vẻ mặt sốt ruột, như thể nếu bỏ qua lần này, cô sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới của anh.
Anh bước lên hai bước, chống một tay xuống bàn làm việc của cô: "Cậu có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cậu."
Kỳ Nhiên vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên hơi tròn xuất hiện ở cửa. Bà ấy nhìn thấy chàng trai đứng bên trong thì hơi ngớ ra: "Bác sĩ Từ, đến lượt tôi đúng không?"
"Đúng vậy, bác vào đi." Từ Tri Tuế nhớ rõ đây là bệnh nhân đến tái khám, cô nhận lấy phiếu theo dõi bệnh trong tay bác gái kia rồi ngẩng đầu trả lời Kỳ Nhiên: "Xin lỗi tôi không có thời gian, tôi còn phải làm việc."
Người phụ nữ béo ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt tỏ vẻ khó chịu. Một chàng trai xa lạ đứng ở nơi đây khiến bà ấy khó mở lời về căn bệnh tế nhị của mình.
Kỳ Nhiên nghĩ anh tới sai thời điểm rồi, vì vậy bèn lùi về sau: "Khi nào cậu tan tầm, chắc là buổi trưa cậu có thời gian nghỉ ngơi nhỉ?"
Từ Tri Tuế còn chẳng thèm nâng mắt: "Cũng chưa chắc, nếu bận quá thì tôi sẽ không nghỉ trưa."
"Vậy tôi chờ khi nào cậu có thời gian. Tối nay cậu sẽ tan làm đúng không? Sáu giờ hay tám giờ?"
Từ Tri Tuế không nói gì, phiếu theo dõi bệnh trong tay đã hơi biến dạng vì bị cô nắm chặt. Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào cô một lúc mới quay người rời đi: "Cậu làm việc đi, tôi sẽ đợi cậu ở sảnh ngoài, dù cậu về muộn đến mấy tôi vẫn sẽ chờ cậu."
Cửa phòng được đóng lại, mũi Từ Tri Tuế hơi ê ẩm, cô lật xem hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, mặc dù từng chữ trong này do chính tay cô viết nhưng lúc này cô không đọc nổi chữ nào cả.
Người phụ nữ trung niên thấy cô im lặng cả buổi bèn duỗi cổ hỏi thăm: "Bác sĩ Từ, bệnh của tôi có vấn đề gì không?"
Từ Tri Tuế lấy lại tinh thần rồi lắc đầu: "Không, cháu chỉ đang nhớ lại tình hình của bác lúc trước. Gần đây bác cảm thấy thế nào? Giấc ngủ có được cải thiện không?"
...
Suốt cả buổi sáng, bệnh nhân ra vào phòng khám liên tục, Từ Tri Tuế tận tâm khám chữa cho từng bệnh nhân nhưng thi thoảng cô lại ngẩn người, cùng một câu nói nhưng yêu cầu bệnh nhân lặp lại những hai lần.
Số cuối cùng của sáng nay đã kết thúc, Từ Tri Tuế nhìn đồng hồ trên tường thì thấy gần một giờ, đã qua giờ ăn trưa, còn một tiếng đồng hồ nữa sẽ đến ca chiều, cô không muốn ăn nhưng cũng không biết nên làm gì nữa.
Lúc Từ Tri Tuế đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa phòng khám cốc cốc vang lên khiến trái tim cô khẽ run, cổ họng nghèn nghẹn: "Mời vào."
Phùng Mật mở cửa ra, thò đầu vào với vẻ mặt xấu xa: "Đã hết giờ làm việc rồi, tại sao bác sĩ Từ vẫn còn ở đây thế?"
Từ Tri Tuế thấy người đến là Phùng Mật thì thở phào, cô vừa dọn dẹp đồ đạc trên bàn vừa trả lời: "Vậy cô lén lút tới đây làm gì?"
"Tôi lén lút chỗ nào?" Phùng Mật bước vào rồi ngồi xuống ở đối diện cô, hai tay chống cằm rồi ra sức chớp mắt với cô: "Tôi chỉ muốn hỏi anh chàng đẹp trai ngoài kia là ai vậy? Đẹp đến nỗi giống như không phải con người nữa. Cô không biết đâu, anh ấy ngồi đó khiến mấy điều dưỡng ở cả tầng này đều mất bình tĩnh. Từ sáng cho tới giờ, Tiểu Hà của khoa tai mũi họng đều vờ vịt lượn qua lượn lại trước mặt người ta.
Mới mười phút trước, cô ta lấy hết can đảm xin số điện thoại của người ta nhưng kết quả lại bị một câu "xin lỗi, tôi đang chờ người" từ chối. Bác sĩ Từ, rốt cuộc người này là ai vậy?"
Từ Tri Tuế nhìn dáng vẻ mê trai của cô ấy: "Ai nói cậu ấy đang chờ tôi chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!