"Nhường đường, xin nhường đường một chút!"
Kỳ Nhiên băng qua dòng người chen chúc trong cabin, phía sau là chiếc laptop bị anh quăng mạnh xuống cùng với vẻ mặt khó hiểu của trợ lý. Thậm chí anh còn chẳng quan tâm đến việc phải lưu lại dữ liệu vừa hoàn thành xong, cũng chẳng kịp quan tâm xem nếu mất dữ liệu thì sẽ ra sao. Đợi đến khi anh phản ứng lại thì người nọ đã rời khỏi chỗ ngồi, còn anh như thể bị một bản năng mờ ảo nào đó điều khiển.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy hối hận vì mình sống quá lý trí, nếu như vừa rồi anh nhìn lâu thêm một chút nữa thì có lẽ chưa cần chờ đến lúc xuống máy bay anh đã có thể nhận ra cô.
Nhưng khả năng này vốn dĩ không hề tồn tại. Nhân viên của phi hành đoàn đang sắp xếp các hành khách xuống máy bay một cách tuần tự, dòng người đã ngăn cản bước chân anh. Kỳ Nhiên không thể kiềm chế được hành động của mình nữa, anh kéo một thanh niên đang đứng chặn trước cửa máy bay mãi không chịu đi rồi xông ra ngoài.
Anh vẫn chưa nghĩ ra nếu đuổi kịp thì sẽ nói gì với cô, chỉ là trong lòng có âm thanh đang điên cuồng gào thét rằng… Không thể để cô đi như vậy!
Kỳ Nhiên bước xuống thang mây, cảm ơn trời đất, xe cứu thương vẫn đang đỗ ở đó, có vài nhân viên y tế mặc áo blouse trắng đang hợp lực chuyển bệnh nhân lên xe cứu thương.
Kỳ Nhiên chạy tới, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng người màu tím đâu. Anh túm lấy một bác sĩ trông có vẻ hơi lớn tuổi như thể bắt lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, hỏi: "Cô ấy đâu rồi? Cô gái ông vừa mới nói chuyện cùng đâu rồi?"
Bác sĩ đeo khẩu trang che đi phân nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đang tỏ vẻ hơi khó hiểu xen lẫn sự bất mãn: "Vừa nãy tôi nói chuyện với vài cô gái, cậu đang hỏi người nào?"
"Người mặc đồ màu tím, cấp cứu cho bệnh nhân trên máy bay kia ấy!" Giọng nói của Kỳ Nhiên vừa nhanh vừa gấp gáp.
"Cô ấy hả, cô ấy đi rồi."
"Vậy ông có biết cô ấy đi đâu không?"
"Sao tôi biết được, cô ấy cũng chỉ là một hành khách bình thường, mà tôi là bác sĩ, ở đây người ta đi ra đi vào nhiều như vậy, sao tôi để ý hết được? Cậu tránh ra đi, đừng trì hoãn thời gian chữa trị của chúng tôi."
Bác sĩ bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, gỡ tay anh ra. Kỳ Nhiên ngơ ngác một lúc, sau đó chạy thật nhanh về phía lối ra.
Chỗ băng chuyền hành lý chật kín người, nhìn thoáng qua có vài bóng lưng trông khá giống cô. Anh chạy đến trước mặt họ, người này không phải cô, người kia cũng không phải…
Người qua đường nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Cô gái trẻ quay đầu lại, gương mặt ngơ ngác, khi nhìn rõ quần áo và vóc dáng của anh, trong mắt lại hiện lên vẻ mừng rỡ khi phát hiện vận may từ trên trời rơi xuống.
Nhưng hết lần này đến lần khác nhận nhầm người đã khiến Kỳ Nhiên trở nên tuyệt vọng, chẳng lẽ anh nhìn nhầm thật rồi sao? Cô không hề xuất hiện, tất cả chỉ là ảo giác của anh thôi sao?
Cho đến khi chiếc vali cuối cùng trên băng chuyền bị người ta lấy đi, ngọn lửa hy vọng cuối cùng trong lòng Kỳ Nhiên cũng hoàn toàn bị dập tắt.
Thật sự rất lâu, lâu đến mức anh đã quên đi cả sự tồn tại của thời gian nhưng bóng dáng nhiều lần xuất hiện quấy rối giấc mơ của anh cuối cùng cũng không hề xuất hiện. Anh không biết cô đang sống ở thành phố nào, cuộc sống có tốt không, giống như cô đã bốc hơi khỏi thế giới, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.
Có lẽ rất nhiều lần, bọn họ lướt qua nhau trên những con phố tấp nập người qua lại. Biết đâu trong lúc anh vô tình đi qua một quán cà phê nào đó, mà vừa mới trước đó không lâu cô cũng ngồi bên trong vừa gọi một cốc Americano đá, hoặc có lẽ giống như hôm nay, rõ ràng họ đi cùng trên một chuyến bay, một người ngồi đầu, một người ngồi cuối, vậy mà chẳng thể gặp được nhau.
…
Ra khỏi cabin, Bồ Tân đứng một mình ngơ ngác trong cơn gió lạnh của Thượng Hải, lại một lần nữa cảm nhận được cái lạnh thấu xương của mùa đông ở phương Nam.
Lúc đầu anh ấy cũng khá bối rối, làm việc với Kỳ Nhiên gần năm năm, chưa bao giờ anh ấy thấy anh mất kiểm soát như vậy. Nhưng dù khó hiểu và tò mò đến đâu thì cũng phải giữ gìn dữ liệu trong laptop cho thật tốt, đây chính là gốc rễ liên quan tới vận mệnh của công ty, nếu làm mất thì anh ấy không thể gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Lượn lờ vài vòng ở sảnh lối ra, lúc này mới nhìn thấy Kỳ Nhiên đang yên lặng cúi đầu đứng cạnh băng chuyền, giữa hai hàng lông mày là sự u ám phiền muộn mà cô đơn khiến người khác không dám tùy tiện đến gần.
Bồ Tân một tay kéo vali một tay ôm laptop đi đến trước mặt Kỳ Nhiên, anh ấy thở hồng hộc nói: "Giám đốc… Giám đốc Kỳ, anh bị sao vậy?"
Kỳ Nhiên tỉnh táo lại, mệt mỏi xoa bóp ấn đường: "Không có gì, tôi cứ tưởng là mình gặp lại một người bạn cũ, nhưng… Có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi."
Bồ Tân cẩn thận quan sát ánh mắt của anh: "Có phải dạo này anh mệt mỏi quá không? Vì chuẩn bị cho buổi giao lưu hôm nay, gần một tuần rồi anh không được ngủ ngon phải không?"
"Có lẽ vậy." Kỳ Nhiên thở dài một hơi. Anh hơi dừng lại một chút nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: "Cậu để ý giúp tôi tin tức gần đây nhé, nếu có đưa tin về việc hành khách phát bệnh trên máy bay hôm nay thì nhớ đưa cho tôi xem."
"Vâng." Bồ Tân không biết tại sao nhưng vẫn đồng ý: "Bây giờ chúng ta về chứ? Tôi vừa liên lạc rồi, xe đón chúng ta đang chờ ở cửa."
"Ừ, đi thôi."
Lần này Kỳ Nhiên đến Thượng Hải để tham dự Hội nghị thượng đỉnh trao đổi về nghề nghiệp. Giai đoạn khó khăn ban đầu đã qua, tập đoàn Thịnh Viễn đã sớm không còn là một Thịnh Viễn chỉ vì một linh kiện nhỏ mà đi cầu xin người khác. Trong những năm gần đây công ty gặt hái được rất nhiều thành quả trong lĩnh vực điện tử và Internet, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, thậm chí còn được cả nước công nhận vì dám làm người tiên phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!