"Không một ai nghĩ rằng tôi bị bệnh, họ chỉ nói tôi đang làm quá, có khả năng chịu đựng quá kém. Nhưng bọn họ không biết hằng đêm tôi không ngủ được, không hiểu tại sao tôi luôn muốn khóc, lúc nào cũng mơ mơ màng màng sống cho qua ngày, áp lực đến nghẹt thở. Tôi chán ghét thế giới này và không biết ý nghĩa của sự tồn tại này là gì, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc chấm dứt cuộc sống này…"
"Tôi đã thử cầu cứu nhưng đến người thân thiết nhất ở bên cạnh, nhưng họ cũng không thể thấu hiểu sự thống khổ mà tôi đang chịu đựng. Họ khuyên tôi đừng suy nghĩ bậy bạ, những chuyện đó cũng không có gì to tát cả, họ không hiểu được tôi đang chịu đựng chuyện gì."
Trong phòng khám của khoa y học tâm thể, sau khi cô gái trẻ nhận được kết quả đánh giá tâm lý của mình thì đã suy sụp và khóc lớn trước mặt Từ Tri Tuế.
Từ kết quả của bản báo cáo cho thấy cô ấy bị trầm cảm nặng.
Mặc dù mỗi ngày phải đối mặt với hàng chục, thậm chí hàng trăm người bệnh như vậy nhưng Từ Tri Tuế vẫn cố gắng kiên nhẫn cảm thông và an ủi họ theo góc độ chuyên môn. Hướng dẫn cho cô ấy cách để tự điều tiết cảm xúc và hỏi ý kiến xem cô ấy có đồng ý trị bệnh bằng thuốc.
Trầm cảm không phải là một căn bệnh đơn giản có thể chữa trị bằng vài câu nói, cũng không thể chữa dứt điểm khi người bệnh nghĩ thoáng một chút. Nó là một căn bệnh, nếu nghiêm trọng thì nó có thể biểu hiện thành triệu chứng trên cơ thể và yêu cầu sự can thiệp của thuốc, còn có sự bao dung và cảm thông của xã hội.
Thế nhưng trong cuộc sống tập thể thì mọi người không thể bao dung với họ như ý thứ hai. Có người bị mắc chứng trầm cảm như không biết, có người biết mình bị bệnh nhưng không dám đến bệnh viện bởi vì sau khi quay lại công ty với giấy bệnh trầm cảm để trả phép sẽ bị người khác chê cười.
Từ Tri Tuế đã nghe quá nhiều chuyện đau lòng và khổ sở giống như vậy.
Đây là người bệnh cuối cùng trong hôm nay, sau khi kê đơn thuốc và dặn dò thời điểm và cách thức uống từng loại thuốc và một số cách để điều chỉnh cảm xúc, Từ Tri Tuế nằm dài trên bàn và thở dài một cái.
Trưa nay cô không có ăn cơm, hộp cơm mà đồng nghiệp mang đến giúp cô cũng đã nguội lạnh, chút nữa cô còn phải bàn giao công việc cho bác sĩ trực ban trong ngày mai. Bữa chiều cô cũng không muốn ăn, chỉ lấy vài cái bánh mì nhỏ trong ngăn kéo để lót dạ.
"Bác sĩ Từ, cô chỉ ăn cái này cho bữa chiều thôi sao?" Lúc đi ngang qua phòng khám bệnh, nhìn thoáng thấy Từ Tri Tuế vừa gặm bánh mì vừa xem tài liệu thì y tá Phùng Mật dừng chân lại và dựa người vào khung cửa, lắc đầu: "Cô qua loa lấy lệ với bản thân quá rồi đấy, tôn trọng dạ dày của mình một chút được không? Đi, đi ăn lẩu, hôm nay phòng chúng ta làm liên hoan với khoa ngoại thần kinh, đi chung đi."
Từ Tri Tuế ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái rồi khép tài liệu ở trong tay lại: "Tôi không đi đâu, chiều mai có một hội thảo để thảo luận về tâm lý học ở Thượng Hải. Chủ nhiệm Tạ đã đến đó rồi cho nên sáng mai tôi cũng phải đi máy bay để đến đó, không thể chơi cùng mọi người. Chơi vui vẻ nha."
"Có mấy anh trai đẹp mà cô cũng không thèm đi sao?" Phùng Mật vẫn chưa từ bỏ, tay chống cằm và chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn cô.
"Không đi." Từ Tri Tuế trả lời chắc như đinh đóng cột.
Cô cởi áo blouse trắng ra và thay áo khoác của mình vào, kiểm tra lại tài liệu trong túi xách, xác định không có sai sót rồi mới đóng máy tính và các dụng cụ lại.
Phùng Mật không dám cản trở cô đóng cửa nên cô ấy tự giác lui ra ngoài, bĩu môi thở dài: "Ôi, vậy là phải để các mấy anh trai kia thất vọng rồi, trong lòng bác sĩ Từ của bệnh viện chúng ta chỉ có công việc của cô ấy, còn những chuyện phàm tục khác thì tiên nữ không thèm tham gia."
Từ Tri Tuế cười khẽ rồi đi ra ngoài cùng với cô ấy: "Thật ra, tôi cũng muốn tham gia vào chuyện phàm tục nhưng tình huống của khoa mình không phải cô không biết, mỗi ngày ai cũng bận đến nỗi chân không chạm đất. Không phải tôi kênh kiệu mà thật sự không có thời gian."
"Tôi hiểu tôi hiểu, ai kêu cô là học trò cưng của chủ nhiệm Tạ chứ. Mỗi lần, có hội thảo thì ông ấy đều đề xuất cô đi cùng. Nhưng tại sao ông ấy không thèm để ý đến chuyện chung thân đại sự của cô vậy? Một chút thời gian để nghỉ ngơi cũng không có thì làm sao cô có thể yêu đương được."
Phùng Mật cảm thấy bất bình thay cho cô, để điều chỉnh thời gian tham gia hội thảo cô đã không nghỉ ngơi suốt nửa tháng. Mỗi ngày cô đều là người đến sớm nhất khoa và cũng là người về muộn nhất, những bác sĩ nam muốn mời cô ăn một bữa nhưng cô cũng không có thời gian để đi.
Người ta thường ngầm đùa rằng, với mức độ bận rộn của bác sĩ Từ với những người không biết thì còn nghĩ rằng cô không phải làm ở khoa y học tâm thể mà là ở khoa cấp cứu ngoại.
Từ Tri Tuế thì cảm thấy như vậy không có gì là xấu, cuộc sống của cô phải được công việc lấp đầy nếu không thì rất trống trải.
Ra khỏi cửa lớn của bệnh viện Trường Tế, vì khác đường nên hai người tạm biệt nhau. Từ Tri Tuế xem thời gian, do dự giữa việc đi xe buýt hay là gọi xe taxi, cuối cùng thì cô cũng quyết định ngồi tàu điện ngầm để về nhanh hơn.
Trạm tàu điện ngầm cách nơi này không xa nhưng cũng không gần, nếu đi bộ thì cũng mất 20 phút. Sắc trời chốn đô thị đã nhá nhem, những tòa nhà cao tầng với ánh đèn sặc sỡ, nếu như vừa đi vừa nhìn ngắm thì cũng được xem là một phong cảnh đẹp.
Tháng 10 vừa mới bắt đầu, thời tiết đã dần có hơi lạnh của đầu mùa đông, Từ Tri Tuế siết áo gió chặt hơn, thả tóc đuôi ngựa đã buộc cả ngày, để mặc cho gió nhẹ tùy ý thổi vào mặt làm tóc rối tung, đây là thời khắc mà cô thấy thư giãn nhất trong ngày.
Có thể cô không cần làm là bác sĩ trẻ nhất của khoa y học tâm thể, cũng không cần làm cô con gái hiểu chuyện, sống nương tựa với mẹ ở trong miệng người khác, cô chỉ cần là chính mình, chỉ cần như vậy thôi.
Đi qua ngã tư đường, trùng hợp đúng lúc một trường trung học đang tan học, cả trăm nghìn học sinh mặc đồng phục màu xanh trắng tiến tới, vui vẻ cười đùa và tràn đầy năng lượng. Từ Tri Tuế lướt qua bọn họ, cô ngẩn người, đột nhiên xuất hiện ảo giác giống như mình cũng trở về lứa tuổi xấp xỉ với họ.
Nhưng tiếng còi xe dồn dập ngay lập tức kéo cô trở về với hiện thực, hiện tại cô là một cô gái thành thị ăn mặc chững chạc cùng với cử chỉ thành thục, bởi vì đi giày cao gót nên bước chân hơi chậm làm cho nhóm thanh niên đi xe đạp điện cảm thấy bực dọc.
Nhận ra ý tứ khoe khoang của bọn họ thế nhưng Từ Tri Tuế không những không khó chịu mà trong mắt còn hiện ra một chút hâm mộ.
Thời gian lấy đi rất nhiều thứ, sinh mệnh và thanh xuân đã mất đi thì vĩnh viễn không thể lấy lại được. Mãi đến sau này cô mới hiểu được, trưởng thành không nhất định phải trải một khoảng thời gian dài mà là sau một đêm.
Vào ngày Từ Kiến Minh nhảy lầu rồi qua đời, Từ Tri Tuế cảm thấy cả thế giới của cô đã sụp đổ, giống như khi bạn bước hụt một chân vào vực sâu vạn trượng rồi không thể đứng dậy được nữa. Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, cô không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra làm người ba yêu thương cô đã ra đi mãi mãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!