Giữa tháng năm, trường học tổ chức một đại hội tuyên thệ cho học sinh lớp mười hai thi vào đại học ở sân vận động. Các chuyên gia giáo dục nổi tiếng cả nước đã được mời đến buổi đại hội để tư vấn tâm lý cho các thí sinh, ban lãnh đạo nhà trường một lần nữa nhấn mạnh các thầy cô giáo chủ nhiệm nhất định phải đảm bảo mỗi em học sinh đều có thể tham dự.
Nói là tư vấn tâm lý nhưng thực chất chỉ là thầy cô đơn phương rót súp gà cho tâm hồn* cho học sinh, cho các em một liều thuốc kích thích cực mạnh trước kỳ thi, tránh cho một số học sinh xuất hiện tình trạng tinh thần sa sút khi đến gần kỳ thi.
*Chicken Soup for the Soul (súp gà cho tâm hồn) tập hợp những câu chuyện ngắn mang ý nghĩa sâu sắc, động viên, an ủi, cổ vũ tinh thần và tạo động lực cho mọi người.
Nhưng cảnh tượng như vậy năm nào cũng có, những người học ở trường trung học phổ thông số 6 ba năm đã nhìn nhiều đến mức quen rồi, không cảm thấy có gì lạ, mọi người chỉ quan tâm hôm nay nắng có gắt hay không, làm thế nào để vượt qua hai tiếng nhàm chán trên thao trường.
Bởi vì thời gian diễn ra đại hội tương đối lâu, nhà trường yêu cầu học sinh mỗi lớp phải tự mang ghế ra sân, ngồi theo đơn vị lớp.
Buổi chiều sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, thầy hiệu trưởng thông báo trên loa phát thanh cho học sinh các lớp tiến vào thao trường, đám học sinh ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ, như kiến dời tổ, băng ghế được nâng lên hoặc khiêng ra ngoài, trên đường còn có học sinh đùa giỡn, hành lang đông đúc bị lấp kín đến mức nước chảy không lọt.
Từ Tri Tuế và Tần Di đi cùng nhau, di chuyển một lúc lâu mới đi được từ lớp học đến cửa cầu thang. Nửa đường điện thoại di động của Từ Tri Tuế reo lên, cô tưởng rằng có ai gửi tin nhắn cho mình, lúc lấy ra xem mới phát hiện là nhà mạng đang nhắc cô đóng tiền điện thoại.
Dù trong tài khoản của cô còn đủ số dư nhưng những tin nhắn như thế này thỉnh thoảng vẫn xuất hiện, Từ Tri Tuế không quan tâm, lại vô cùng nhàm chán lướt xuống dưới.
Để chuẩn bị chiến đấu trong kỳ thi đại học, những mối quan hệ giao thiệp của cô trong khoảng thời gian này rất đơn giản, ngoài những tin nhắn hàng ngày ba mẹ gửi cho cô, hộp thư đến của cô gần như chỉ còn những tin nhắn rác quảng cáo linh tinh.
Mà tin nhắn qua lại giữa cô và Kỳ Nhiên vẫn còn dừng lại vào một ngày nào đó đầu tháng ba, vì đau dạ dày nên cô đã xin nghỉ nửa buổi, nhờ Kỳ Nhiên báo lại cho giáo viên kiểm tra chuyên cần một tiếng.
Anh là lớp trưởng, chuyện như thế này trước giờ vẫn luôn nằm trong phạm vi quản lý của anh.
Đương nhiên, anh cũng chỉ làm việc công, trả lời một chữ "được", sau đó cũng không gửi mấy lời hỏi thăm sức khỏe dư thừa.
Từ Tri Tuế nhìn dãy số quen thuộc kia ngẩn người một lúc, đang định cất điện thoại di động vào túi thì bất ngờ không kịp đề phòng có người đụng vào lưng cô. Cô không hề phòng bị, cả người nghiêng về phía trước, may là Tần Di nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay của cô lại, lúc này mới tránh cho cô không lăn từ trên cầu thang xuống, nếu không bên dưới toàn là mấy cái chân ghê lạnh lẽo, hậu quả thiết nghĩ chắc chắn là không chịu nổi.
"Cậu không sao chứ?" Tần Di vỗ ngực một cái, cũng bị dọa sợ.
Từ Tri Tuế thở hổn hển lắc đầu, cô chỉ sợ bóng sợ gió một phen nhưng điện thoại di động của cô không may mắn như vậy. Lúc va chạm, điện thoại di động đã tuột khỏi tay cô bay ra ngoài, xoay tròn lăn mười mấy bậc thang, cuối cùng còn bị bạn học đi phía trước không biết chuyện đạp một cái, chờ đến khi nó được người tốt bụng nhặt lên thì đã là một đống sắt vụn, pin ra đằng pin, màn hình ra đằng màn hình.
Từ Tri Tuế thử mấy lần cũng không thể mở điện thoại bình thường lại được, Tần Di quay đầu lại nổi giận: "Là ai? Đi đường không có mắt à! Cầu thang là chỗ để đùa giỡn sao?"
Khi đó trên cầu thang có rất nhiều người đi lại nên nhất thời khó có thể phân biệt được ai mới là thủ phạm.
Từ Tri Tuế thở dài: "Bỏ đi, dù sao chiếc điện thoại này cũng dùng được mấy năm rồi, cũng không đáng bao nhiêu tiền."
Hỏng cũng tốt, như vậy cô cũng không cần lúc nào cũng nhìn điện thoại di động, lo lắng bỏ lỡ tin nhắn của người nào đó.
Thấy chính bản thân cô cũng không so đo, Tần Di cũng không tiện nói gì thêm, kéo tay cô tiếp tục đi xuống dưới.
Bọn họ ngồi vào hàng lớp mình không lâu, đại hội tuyên thệ chính thức bắt đầu. Hiệu trưởng lại có một bài phát biểu dài nhấn mạnh tính kỷ luật, sau đó im lặng rồi trịnh trọng giới thiệu diễn giả chính của buổi hội nghị hôm nay.
Từ Tri Tuế vừa nghe vừa mượn điện thoại di động của Tần Di, dùng đồng phục học sinh che lại lén gửi tin nhắn cho Chu Vận, nói là điện thoại của cô hỏng, nếu muốn tìm cô thì gọi điện vào số này.
Chu Vận ở bên kia nhanh chóng trả lời tin nhắn, trách cô quá bất cẩn, lại dặn cô buổi tối tan học về nhà đúng giờ, đừng la cà ở bên ngoài.
Từ Tri Tuế trả lời vâng, xoay người trả điện thoại di động lại cho Tần Di nhưng khoảnh khắc quay đầu lại, cô vô tình chạm phải một ánh mắt sâu thẳm, toàn thân bỗng cứng đờ...
Tầm mắt Kỳ Nhiên dừng lại trên người cô, đôi mắt sâu thẳm như có điều suy tư. Khi phát hiện Từ Tri Tuế nhìn sang, anh nhanh chóng rời mắt đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay lại nói chuyện với Bùi Tử Dập.
Trái tim Từ Tri Tuế lại quặn đau.
"Đang nhìn cái gì thế?" Tần Di cầm lấy điện thoại, phát hiện Từ Tri Tuế đang mất tập trung nên cũng quay đầu lại theo nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tôn Học Văn, sợ hãi rụt cổ lại.
"Không có gì." Từ Tri Tuế mặt không biểu cảm quay đầu lại.....
Trên sân khấu, giáo viên vẫn đang dõng dạc, hăng say nói về tầm quan trọng của kỳ thi đại học, đồng thời lấy ra những ví dụ kinh điển để động viên học sinh không bỏ cuộc vào phút cuối. Chuyên gia rốt cuộc cũng là chuyên gia, vài ba lời đã đâm trúng tâm tư của đám học sinh, bầu không khí ở hiện trường được khơi dậy, mỗi người đều tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe, hận không thể trở về học thuộc ba nghìn từ đơn của ông ấy ngay lập tức.
Nhận thấy bầu không khí ở hiện trường đã đạt tới mong đợi của mình, chuyên gia thử tìm học sinh giao lưu tương tác với mình, khuyến khích họ lên sân khấu nói về lý tưởng, gần đây có mục tiêu gì, làm thế nào để đạt được mục tiêu đó, vân vân...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!