Chương 6: (Vô Đề)

"Tội nghiệp những thư sinh, ba ngày hai bữa bị quấy rầy, sách cũng không đọc nổi."  

Lắng nghe những lời bàn tán, đôi tay buông thõng của Tô Vãn Phù siết chặt lại, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt.  

Sở Quý Uyên bước tới trước mặt nàng, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: "Làm loạn đến mức này, đây chính là năng lực của nàng sao?"  

Nghe lời hắn, Tô Vãn Phù nghẹn thở, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.  

"Ta…"  

Nàng nghẹn lời, những cú sốc liên tiếp khiến nội tâm nàng kiệt quệ.  

"Là ta chưa xử lý tốt. Hãy cho ta thêm thời gian, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."  

Sở Quý Uyên nhàn nhạt liếc nhìn nàng, giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc: "Chuyện này đã kéo dài quá lâu. Nếu nàng không đủ sức giải quyết, hãy về nhà trước đi. Những ngày này đừng ra ngoài nữa."  

Tô Vãn Phù sững người: "Không ra ngoài nữa là ý gì? Nhưng…"  

Lời còn chưa dứt đã bị Sở Quý Uyên ngắt ngang: "Không nhưng nhị gì cả. Chuyện sau này, Đại Lý Tự sẽ tự mình xử lý."  

Tô Vãn Phù còn muốn nói gì đó, nhưng nàng biết rõ, bất kể nàng nói thế nào, hắn cũng sẽ không nghe.  

Nàng nhìn hắn thật sâu một lần, rồi xoay người rời đi.  

Ban đêm, tại Sở trạch.

Tô Vãn Phù ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mông lung nhìn ra màn đêm. Tâm trí nàng rối như tơ vò, không sao tháo gỡ.  

Lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến nàng không thở nổi.  

Nàng không biết chuyện ban ngày ở Đại Lý Tự sẽ được xử lý ra sao.  

Lưu đại nương lén lút tạt mực trong đêm, không chứng không cớ, chỉ cần bà ta phủ nhận, ngay cả báo quan cũng vô ích.  

Chân mày nàng nhíu chặt lại, ánh mắt bất giác hướng về phía cửa, lòng tràn ngập bất an.  

Có đại nhân ở đó, hẳn sẽ xử lý ổn thỏa.

Nghĩ tới Sở Quý Uyên, lòng nàng cũng dịu lại đôi phần.  

Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Sở Quý Uyên bước vào, vẻ mặt khó lường.  

Thấy hắn, Tô Vãn Phù lập tức tiến lên, sốt ruột hỏi: "Chuyện hôm nay xử lý thế nào rồi?"  

Sở Quý Uyên hơi khựng lại, ánh mắt thoáng biến đổi.  

Hắn khẽ gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: "Dưới chân thiên tử, bà ta biết không nên làm ầm ĩ, sau này sẽ không tái phạm nữa."  

Nghe vậy, trái tim treo lơ lửng của Tô Vãn Phù mới dần hạ xuống: "Vậy thì tốt."  

Sở Quý Uyên nhìn nàng, đôi mắt đen vốn tĩnh lặng bỗng thoáng dao động.  

Yết hầu hắn khẽ chuyển động, chậm rãi lên tiếng: "Chuyện này đã gây náo loạn quá lớn, đến tai Hoàng thượng. Sáng nay, Hồng công công đã mang thánh chỉ đến."  

Tô Vãn Phù ngẩn người, vô thức siết chặt tay: "Ông ấy nói gì?"  

Sở Quý Uyên ngước mắt nhìn nàng, đưa tờ giấy trong tay ra. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!