Sở Quý Uyên dìu ông ra sân, Tô mẫu đứng một bên nhìn Tô Vãn Phù và Sở Quý
Uyên, chậm rãi nói: "Vãn Phù, đại nhân, những ngày qua thật nhờ ơn hai con."
"Làm phiền hai con quá lâu, chỉ e công việc ở Kinh thành đã chất đống. Sau này ta
cũng có thể tự mình chăm sóc ông ấy, hai con hãy trở về kinh trước đi."
Tô Vãn Phù nghe vậy, có chút do dự. Nàng vẫn muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng
khi ngước mắt nhìn Sở Quý Uyên, trong lòng nàng lại nghĩ đến chuyện chức Đại
Lý Tự Khanh mà nàng vẫn chưa thể yên lòng.
Đã lâu như vậy, cũng nên trở về kinh để giải quyết chuyện này.
Sở Quý Uyên đứng bên cạnh, hiểu rõ suy nghĩ của nàng, liền nhẹ giọng nói:
"Nếu nàng muốn ở lại, hãy ở thêm vài ngày. Không cần vì ta mà miễn cưỡng,
chuyện Đại Lý Tự ta đã quyết định rồi."
Tô Vãn Phù lắc đầu: "Ta không cần ngài từ quan vì ta."
Những gì nàng mong muốn, chưa từng là sự nhường nhịn của Sở Quý Uyên.
Sau chuyện này, điều nàng theo đuổi chỉ là một lòng thanh thản.
Nếu có người khác còn nghi ngờ nàng và Sở Quý Uyên có tư tình khi cùng xử án,
thì cứ việc tránh xa nàng.
Hà tất phải dè dặt tránh nghi ngờ, người chân thành tự khắc sẽ nhìn thấu.
Sở Quý Uyên cúi mắt, im lặng như thể không nghe thấy.
Tô Vãn Phù biết, tuy hắn không nói, nhưng tính tình hắn vô cùng cố chấp. Nàng
thở dài: "Quý Uyên, ta không cần ngài làm đến mức này. Nếu ngài thực sự từ quan
vì ta, chuyện này sẽ mãi mãi là vết gợn trong lòng ta."
Sở Quý Uyên hơi nhíu mày: "Sẽ không."
"Ta sẽ." Tô Vãn Phù ngắt lời hắn.
"Điều ta cần không phải là sự nhượng bộ của ngài, mà là sự bình đẳng."
"Ta muốn ngài nhìn ta một cách bình đẳng. Ta không phải thê tử cần ngài bảo vệ."
Nàng khẽ nói: "Nếu ngài thực sự từ quan vì ta, ta làm sao đối mặt với phụ mẫu
ngài, làm sao đối mặt với chính mình?"
"Từ nay về sau, mỗi lần nghĩ đến, ta sẽ càng thêm áy náy với ngài. Đó không phải
là tình yêu."
Sở Quý Uyên lặng lẽ nhìn nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!