Chủ khách điếm hồi tưởng một lúc, chợt nhớ ra: "Hôm nay có một người lạ từ xa
đến tìm nàng ấy."
"Sau đó, nàng ấy cùng một nam nhân trẻ tuổi, cưỡi chung một con ngựa, rời đi rất
vội vàng."
"Nhìn dáng vẻ, hình như là rời thành."
33
Nghe đến đây, cơn giận của Sở Quý Uyên như cuồng phong bão táp, không thể
kìm nén.
Lại là Liễu Minh Giác! Còn cùng cưỡi chung một con ngựa!
Trong lòng Tô Vãn Phù, Liễu Minh Giác quan trọng đến mức như vậy sao? Quan
trọng đến mức nàng thậm chí không nói lời từ biệt, chỉ vì một câu nói của Liễu
Minh Giác mà vội vã rời đi.
Thiếu khanh đứng bên cạnh cẩn thận bước tới, khuyên nhủ: "Đại nhân, có lẽ trong
chuyện này có hiểu lầm. Tốt hơn hết vẫn là gặp mặt hỏi rõ."
Thôn Tô gia.
Khi Tô Vãn Phù trở về nhà, nàng liền thấy phụ thân ngày thường mạnh mẽ, nay
nằm liệt trên giường, thoi thóp thở.
Đôi mắt nàng cay xè, nước mắt như muốn trào ra, vội quay sang nhìn mẫu thân
đang khóc nức nở bên cạnh.
"Nương, con về rồi. Cha thế nào rồi?"
Tô mẫu nhìn thấy Tô Vãn Phù, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.
"Đại phu mấy ngày trước đã cho cha con uống thuốc. Hôm nay sẽ đến khám lại.
Tình hình thế nào phải chờ ông ấy xem mới biết."
Tô Vãn Phù cố gắng giữ bình tĩnh, an ủi: "Cha nhất định sẽ không sao đâu. Chúng
ta cùng đợi đại phu."
Tô mẫu nghe vậy, khẽ gật đầu.
Liễu Minh Giác đứng một bên, không nỡ quấy rầy, chỉ lặng lẽ quan sát cảnh tượng
trước mắt.
Một nén nhang sau, đại phu vội vã đến.
Sau khi bắt mạch cho Tô phụ, sắc mặt ông ta có phần nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!