Hồi lâu, nàng yếu ớt đáp: "Ta không biết."
Lưu Minh Giác nghe vậy thì khẽ mở môi nhưng không biết nói gì.
Cuối cùng, y từ tốn nói: "Trong hội họa có một kỹ pháp gọi là "bạch miêu", dùng ít
đường nét nhất để vẽ ra hình dáng và chi tiết của vật thể."
"Loại bỏ hết màu sắc, loại bỏ mọi kỹ thuật, đó chính là hình dáng rõ ràng nhất của
vật ấy trong lòng muội."
Y nắm lấy tay Tô Vãn Phù, đặt lên trái tim nàng.
"Loại bỏ mọi âm thanh ồn ào, hãy lắng nghe trái tim mình, xem xem tiếng nói
mạnh mẽ và rõ ràng nhất của bản thân là gì."
Tô Vãn Phù cảm nhận nhịp đập nơi lòng bàn tay, lẩm bẩm: "Mạnh mẽ và rõ ràng
nhất…"
32
Không biết đã qua bao lâu, Tô Vãn Phù hít sâu một hơi, bước ra cửa.
Liễu Minh Giác ánh mắt mờ mịt khó đoán: "Muội đã quyết định rồi sao?"
Tô Vãn Phù dừng bước, trầm ngâm một lát: "Có lẽ vậy. Nhưng trước khi đi, ta
muốn nói chuyện rõ ràng với ngài ấy."
Liễu Minh Giác cúi đầu một lúc, khóe môi nhếch lên một nụ cười cay đắng: "Dù
kết cục thế nào, ta cũng sẽ ở sau lưng muội."
"Vì vậy, không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi."
Tô Vãn Phù gật đầu, khẽ cười, quay người định rời đi. Liễu Minh Giác nhẹ giọng
nói: "Tô Vãn Phù, muội nhất định phải hạnh phúc."
Giọng y rất nhỏ, Tô Vãn Phù không nghe rõ.
Nàng quay đầu lại hỏi: "Huynh vừa nói gì?"
Liễu Minh Giác cười nhẹ: "Không có gì."
Tô Vãn Phù cảm thấy y có chút kỳ lạ, nhưng hiện tại trong lòng nàng chỉ nghĩ đến
việc tìm Sở Quý Uyên nên không hỏi thêm.
Ai ngờ, vừa bước ra khỏi cửa, nàng lại đâm sầm vào một người.
Tô Vãn Phù khẽ nhíu mày, nhìn lên thì thấy người đến chính là một người hàng
xóm trong làng.
Trong lòng nàng chợt thót lên, một dự cảm chẳng lành tràn ngập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!