"Tô Vãn Phù kia có gì tốt chứ? Nàng ta không tài giỏi bằng ta, gia thế cũng không
bằng ta. Rốt cuộc huynh thích nàng ta ở điểm nào?"
Sở Quý Uyên không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào nhìn Giang Doanh Doanh đang
kích động.
Hắn không muốn nói thêm với nàng ta một lời nào nữa, xoay người bỏ đi.
Giang Doanh Doanh vội vàng níu lấy hắn, khóc lóc: "Ta vì cứu huynh, đã quỳ
trước Ngự Thư Phòng suốt một đêm để cầu xin Hoàng thượng. Sao huynh lại hoàn
toàn không nhìn thấy?"
"Khi huynh sa cơ lỡ vận, là ta ở bên cạnh huynh. Nàng ta đã từng làm gì cho huynh
chưa? Vậy mà huynh lại vì nàng ta mà đối xử với ta như thế này!"
Nàng ta bám chặt lấy tay áo Sở Quý Uyên, nước mắt giàn giụa: "Sở Quý Uyên,
huynh rốt cuộc có trái tim hay không?"
Đôi mắt phượng của Sở Quý Uyên hơi nheo lại, ánh nhìn lạnh lẽo như băng: "Ta
đã nói rõ với ngươi rồi, giữa chúng ta không còn khả năng."
"Nếu ngươi bất mãn với ta, vậy cứ việc đi mách Hoàng thượng, để ta bị nhốt lại lần
nữa đi. Sống chết với ta chỉ là chuyện trong chớp mắt, ta không quan tâm."
Nói xong, hắn không chút lưu tình rút tay áo khỏi tay nàng ta.
Giang Doanh Doanh loạng choạng ngã xuống đất, cảm giác đau đớn từ đầu gối
truyền đến, nhưng nàng ta hoàn toàn không để ý.
Ngước mắt lên, nàng ta chạm phải ánh nhìn lạnh lẽo không chút cảm xúc của Sở
Quý Uyên.
Hắn lạnh giọng, như băng giá từ chín tầng trời: "Nhưng nếu ta phát hiện ngươi lại
làm gì sau lưng nàng ấy…"
"Giang Doanh Doanh, đây là lời cảnh cáo cuối cùng của ta với ngươi."
29
Nhìn bóng lưng kiên quyết của Sở Quý Uyên, Giang Doanh Doanh như rơi vào
vực thẳm không đáy, nỗi đau đớn và bi thương nghẹn ứ trong cổ họng.
Toàn thân nàng ta chỉ cảm thấy lạnh buốt, sự rét mướt từ bàn chân chậm rãi lan lên
toàn thân.
Giờ khắc này, nàng ta cuối cùng cũng nhận ra, giữa mình và Sở Quý Uyên thực sự
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!