Sở lão gia tử hừ lạnh, nâng gậy đập mạnh lên đầu hắn: "Không phân biệt phải trái,
hành sự hồ đồ, đúng là càng sống càng thụt lùi!"
Nói xong, ông cụ quay lại nhìn mọi người xung quanh: "Minh Giác là đệ tử quan
môn của ta, cũng như một nửa tôn tử của ta, ai dám không tôn trọng?"
Giang Doanh Doanh sợ hãi, nhưng vẫn không cam lòng: "Dù hắn không phải do
Tô Vãn Phù dẫn đến, nhưng hai người họ vừa rồi thân mật như vậy, quan hệ chắc
chắn không bình thường."
Liễu Minh Giác lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ta và Vãn Phù lớn lên bên nhau từ nhỏ,
thân thiết hơn người khác là chuyện đương nhiên."
"Sư phụ cũng biết chúng ta thân thiết, còn đưa ta đến đây. Chẳng lẽ ngươi muốn
nói, sư phụ cố tình tác hợp chúng ta?"
Sở lão gia tử nghe vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc bén như dao
lướt qua Giang Doanh Doanh.
Giang Doanh Doanh sững người, không dám nói thêm lời nào, nàng ta chỉ nhìn Tô
Vãn Phù, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Chẳng lẽ vận may của nàng tốt đến vậy, khiến tất cả mọi người đều vây quanh
nàng ta?
Nàng ta quay đầu nhìn Sở Quý Uyên, chỉ thấy ánh mắt hắn dán chặt vào Tô Vãn
Phù và Liễu Minh Giác.
Hắn mím chặt môi, trong mắt không biết là nhiều phẫn nộ hơn hay là nhiều thất
vọng hơn.
28
Liễu Minh Giác vừa dứt lời đã dẫn Tô Vãn Phù ra ngoài dưới ánh mắt tò mò của
mọi người, hoàn toàn không bận tâm đến những ánh nhìn khác thường xung quanh.
Sở Quý Uyên nhìn theo bóng lưng hai người họ, ánh mắt tối sầm lại.
Khi ra đến sân, Tô Vãn Phù dừng bước, nhẹ giọng nói: "Đa tạ huynh, nhưng huynh
không cần vì ta mà…"
Chưa kịp nói hết câu, Liễu Minh Giác đã ngắt lời: "Chuyện của muội, đối với ta,
không bao giờ có chuyện cần hay không cần."
Tô Vãn Phù bất giác sững người, những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!