Ban đêm.
Tô Vãn Phù đang kiểm tra lễ vật chuẩn bị cho yến tiệc, định mang đến tặng Sở phụ
Sở mẫu.
Quản gia dẫn một đại nương lớn tuổi bước vào.
Tô Vãn Phù nhìn người phụ nữ, trong lòng đầy nghi hoặc, ngập ngừng hỏi: "Đây
là…?"
Quản gia kính cẩn đáp: "Trước khi đi, đại nhân đặc biệt tìm tú nương của Hồng
Hoa Lâu đến để làm cho phu nhân một bộ yến phục."
Tô Vãn Phù nghe vậy không khỏi ngạc nhiên: "Yến phục?"
Sau đó, nàng lại nhớ đến những lời Sở Quý Uyên nói vào buổi sáng.
Có lẽ cũng chỉ là để chuẩn bị cho yến tiệc mà thôi.
Đại nương mỉm cười: "Mời phu nhân vào phòng thay áo ngoài, ta sẽ đo người để
may đồ."
Tô Vãn Phù nghiêng người, mời bà vào trong.
Đại nương lấy thước dây mang theo bên mình, chuẩn bị đo người cho nàng.
Tô Vãn Phù đứng yên, duỗi thẳng hai tay. Khi nhìn chiếc thước dây quấn quanh eo
mình, nàng chợt ngẩn ngơ.
Lúc này, đại nương mỉm cười nói: "Phu nhân thật có phúc, hiếm khi thấy có trượng
phu nào tự mình đặt yến phục cho thê tử tại Hồng Hoa Lâu."
Tô Vãn Phù nghe vậy, khẽ cười khổ, tự giễu: "Vậy sao?"
Đại nương không nhận ra sự chua xót trong lời nói của nàng, tiếp tục nói: "Phải
đấy, Sở đại nhân chọn vải Ngân Vân. Đây là báu vật trấn tiệm của Hồng Hoa Lâu.
Một cuộn vải có giá trị ngàn vàng, chưa kể đến câu chuyện phía sau nó. Ý nghĩa
của nó nặng tựa ngàn cân."
"Câu chuyện?"
Đại nương mỉm cười: "Tương truyền, vải Ngân Vân này được dệt từ mảnh lụa cuối
cùng mà Ngưu Lang và Chức Nữ trao nhau trước khi chia ly."
"Ý nghĩa của nó là "không bao giờ chia cách, trọn đời trọn kiếp chỉ dành tặng cho
một người." Sở đại nhân thật lòng yêu thương phu nhân.
Nghe vậy, trái tim Tô Vãn Phù khẽ run lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!