Sở Quý Uyên nén cơn giận dữ, giọng nói lạnh lẽo: "Chúng ta vẫn chưa hòa ly. Sở
trạch vẫn là nhà của nàng. Cho dù hòa ly, nơi này vẫn có một nửa thuộc về nàng."
Bước chân của Tô Vãn Phù khựng lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc, nàng tiếp tục
bước ra ngoài.
Sở Quý Uyên thấy thế, lại cất giọng trầm thấp: "Giờ này đã qua giờ giới nghiêm,
nàng định đến khách điếm nào?"
Tô Vãn Phù cắn môi, suy nghĩ một lát rồi quay người đẩy cửa vào căn phòng ở
phía bên hông: "Mấy ngày này ta sẽ ở phòng này. Sau khi hòa ly, ta sẽ rời đi."
Sở Quý Uyên không nói thêm, chỉ nhìn nàng thật sâu rồi quay người trở về phòng
mình.
Sáng hôm sau, Tô Vãn Phù thức dậy với cơn đau đầu vì ngủ không quen giường.
Sau khi rửa mặt, nàng mang giấy bút ra viết xong thư hòa ly.
Nàng bước vào phòng ngủ, mở ngăn kéo ở giữa chiếc tủ góc trong phòng.
Hôn thư của hai người vẫn nằm yên lặng trong đó.
Nhìn thấy nét chữ cứng cáp trên hôn thư, những ký ức trong quá khứ ào ạt ùa về.
Có lẽ kết cục của bọn họ đã được định trước từ lâu.
Thở dài một tiếng, nàng lấy hôn thư ra, nhưng lại phát hiện dưới đó còn có một tờ
giấy khác.
Tờ giấy hơi ngả vàng, dường như đã có từ lâu.
Tò mò, nàng vừa cầm tờ giấy lên thì giọng nói lạnh lẽo của Sở Quý Uyên vang lên
từ phía sau: "Nàng đang làm gì?"
Tô Vãn Phù giật mình, bàn tay khẽ run.
Tờ giấy rơi xuống đất.
Nàng vội vàng cúi xuống nhặt lên, nhưng khi vừa nhìn rõ nội dung trên giấy, cả
người nàng sững lại.
Trên giấy chỉ có hai dòng chữ ngắn ngủi: "Ta, Sở Quý Uyên, đời này không cưới ai
khác ngoài Giang Doanh Doanh."
23
Tình cảm của thiếu niên thật sự mãnh liệt và chân thành.
Tô Vãn Phù cảm thấy tim nhói đau, cắn chặt môi dưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!