Chương 22: (Vô Đề)

21

Tô Vãn Phù nghe lời Sở Quý Uyên, lập tức hiểu rằng "quyển hồ sơ" mà hắn nhắc

tới chính là thư hòa ly.

Phải rồi, thánh chỉ của Hoàng thượng, tất nhiên phải thực hiện hòa ly ở Kinh thành

để mọi người đều biết rằng từ nay họ không còn liên hệ gì với nhau.

Lòng nàng khẽ run lên khi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Sở Quý Uyên, sống mũi cay

xè.

Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ mở lời: "Được."

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra, nàng vẫn

thấy ngỡ ngàng.

Tô Vãn Phù nói xong liền cúi đầu, che giấu ánh lệ trong mắt, gượng ép nuốt nước

mắt trở lại.

Không được khóc, phải mạnh mẽ lên, đừng để mất mặt.

Liễu Minh Giác cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa hai người, ánh mắt

không rời khỏi Tô Vãn Phù, trong lòng bắt đầu suy tính điều gì đó.

Sau khi nhận được câu trả lời của nàng, Sở Quý Uyên xoay người bước vào phòng.

Liễu Minh Giác cũng đứng dậy cáo từ và rời khỏi Tô gia.

"Bá phụ, bá mẫu, vậy con xin phép không làm phiền nữa, con về trước đây."

Tô phụ nghe vậy liền đứng dậy tiễn y ra ngoài: "Trời đã tối, đi một mình chỉ sợ

không an toàn, để ta tiễn ngươi một đoạn."

Trong nhà chỉ còn lại Tô mẫu và Tô Vãn Phù.

Tô mẫu bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nữ nhi, dịu dàng nói: "Sao lại đột

ngột nói đi, cũng chẳng báo trước gì cả?"

"Lần này đi Kinh thành, đường xa núi cao, ta sẽ chuẩn bị ít đồ cho con, mang theo

trên đường mà ăn cho đỡ buồn miệng."

Nghe giọng nói dịu dàng của mẫu thân, Tô Vãn Phù không thể kìm nén được nữa,

nước mắt tuôn trào như suối.

Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng đã đầy nước mắt.

Tô mẫu thấy vậy, hơi sững sờ, bước chân chợt dừng lại, ánh mắt tràn ngập lo lắng:

"Sao thế này? Có chuyện gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!