20
Tô Vãn Phù đỏ mặt, cảm giác tê dại lan khắp eo.
Nàng dùng cả hai tay đẩy mạnh Sở Quý Uyên ra, giận dữ nói: "Ngài đang nói bậy
bạ gì thế?"
Sở Quý Uyên liếc mắt đầy ẩn ý về phía Liễu Minh Giác đứng bên cạnh, giọng nói
vẫn lãnh đạm như thường lệ: "Nói bậy? Ta và nàng còn chưa hòa ly, nàng đã dẫn
hắn về nhà, cử chỉ thân mật như vậy. Nếu không phải nam sủng thì là gì?"
Tô Vãn Phù nhìn Sở Quý Uyên, chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng. Nàng muốn giải
thích, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Liễu Minh Giác đối diện ánh mắt của Sở Quý Uyên, môi nở nụ cười vô hại: "Ta
nghĩ, ngài đã hiểu lầm rồi."
Y vừa định nói tiếp thì bị Sở Quý Uyên ngắt lời: "Chúng ta là phu thê đang nói
chuyện, một người ngoài như ngươi xen vào chẳng phải quá thất lễ sao? "
"Nếu biết lễ nghi, thì nhanh chóng rời đi. Chuyện nhà người khác, không đến lượt
ngươi lo."
Tô Vãn Phù cười khổ: "Phu thê mà không có sự tin tưởng, thì sao gọi là phu thê
được?"
Nghe những lời của Sở Quý Uyên, Liễu Minh Giác nhíu mày, tay nắm chặt thành
quyền.
Y nhìn về phía Tô Vãn Phù, không ngờ nàng lại chậm rãi lên tiếng: "Minh Giác,
huynh về trước đi. Ta muốn nói chuyện riêng với ngài ấy."
Ánh mắt bình tĩnh của nàng khiến Liễu Minh Giác sững sờ.
Mặc dù không cam lòng, nhưng y vẫn cúi người chào từ biệt, sau đó mím môi quay
đi.
…
Khi Liễu Minh Giác rời khỏi, trong sân chỉ còn lại Sở Quý Uyên và Tô Vãn Phù.
Gió nhẹ thổi qua, làm vạt áo hai người phất phơ, mang theo chút lạnh lẽo.
Hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tô Vãn Phù mở lời trước, giọng nói khẽ
khàng:
"Ngày mai ngài hãy trở về Kinh thành đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!