Dẫu biết rõ mục đích của Sở Quý Uyên khi kết hôn với mình, song nàng vẫn không màng tất cả mà yêu hắn, dù cho sớm đã lường trước sẽ có ngày này.
Nhìn căn phòng, lòng nàng tràn ngập không nỡ rời xa.
Hốc mắt nàng cay xè, đưa tay lau, liền chạm phải những giọt nước mắt mằn mặn.
Nếu Giang Doanh Doanh không trở về, liệu nàng có thể mãi lừa dối bản thân mình không?
Nhưng dù có tự lừa hay không, trong lòng nàng sớm đã rõ, Sở Quý Uyên chưa từng yêu nàng.
Thôi, từ đầu vốn là nàng si tình mơ tưởng, bốn năm cũng đã đủ lâu rồi, nàng nên học cách biết đủ.
…
Đêm xuống, Sở trạch.
Sở Quý Uyên đẩy cửa bước vào, căn phòng tối om.
Hắn nhíu mày, châm ngọn nến trong phòng: "Tô Vãn Phù?"
Sở Quý Uyên thử gọi tên nàng, nhưng không nhận được hồi đáp.
Phòng yên ắng đến đáng sợ, hắn chậm rãi bước vào nội thất, bỗng phát hiện tất cả đồ đạc thuộc về Tô Vãn Phù đã không còn nữa.
Trong khoảnh khắc, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Sở Quý Uyên, như có hàng ngàn mũi kim nhọn đâm vào tim.
Hắn gọi quản gia đến: "Phu nhân đi đâu rồi?"
Quản gia vẻ mặt lo lắng, nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn, hồi lâu mới lắp bắp nói: "Phu nhân buổi tối có về một chuyến, cho người chuyển hết đồ đạc đi, rồi không thấy trở lại nữa."
Sở Quý Uyên siết chặt tay, chân mày nhíu càng sâu.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, vừa định sai người đi tìm thì ánh mắt chợt nhìn thấy một tờ giấy đặt trên bàn.
Ánh mắt Sở Quý Uyên dừng trên tờ giấy, lòng dâng lên cảm giác bất an.
Hắn bước tới gần, hai chữ "hòa ly" hiện rõ trước mắt.
Nàng lại nóng lòng đến thế sao?
Sở Quý Uyên siết chặt tờ giấy, cho đến khi góc giấy nhăn nhúm mới buông tay.
Hắn ném tờ thư hòa ly sang một bên, đôi mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, cơ thể xụi lơ ngồi xuống ghế.
Chốc lát sau, hắn xoa thái dương, đang định đứng dậy đi tìm thì bỗng nghe bên ngoài vang lên giọng nói của Hồng công công: "Thánh chỉ tới!"
Ánh mắt Sở Quý Uyên chợt dừng lại, hắn đẩy cửa bước ra, bên ngoài gia nhân quỳ rạp một hàng.
Hồng công công đứng ngay cửa, tươi cười nhìn hắn.
Sở Quý Uyên hơi sững người, vén áo quỳ xuống.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Đại Lý Tự khanh Sở Quý Uyên công chính liêm minh, chuyện cấu kết là kẻ gian vu cáo. Nay Trẫm đã tra rõ, đặc ban trả lại quan ấn, khôi phục chức cũ."
Sở Quý Uyên hơi khựng lại, trong lòng vẫn còn nghi hoặc, lại nghe công công Hồng nói tiếp: "Đồng thời ban hưu thư một phong, từ nay về sau đoạn tuyệt với Tô thị. Khâm thử!"
16
Sở Quý Uyên đột nhiên đứng sững tại chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!