Chương 21: (thiên Bình - Bảo Bình) Giáng Sinh Ấm.

Author: Cừu con nhi

Thể loại: One

- short

Nhân vật: Thiên Bình nam

- Bảo Bình nữ

*oOo*

Cái đông rét buông xuống trên mặt đất. Cái đông mà cô rất mong đợi. Mong đợi từ cậu.

Vào ngày sinh nhật của cô cậu đã hứa là sẽ cùng cô đi chơi trọn một ngày và Giáng Sinh dù cả hai chưa là gì của nhau.

Ừ thì trên phương diện bạn bè... nhưng vậy là đủ với cô rồi. Cái lời hứa mỏng manh ấy mà cô còn nhớ đến hôm nay, như như in ấy chứ. "Nhưng cậu có nhớ không?" Câu hỏi trọng tâm của vấn đề...

Cô đến lớp vào sáng Giáng Sinh với tâm trạng phơi phới đầy háo hức. Mà đến rất sớm cơ.

Cô lướt đôi mắt trong veo một vòng lớp rồi xác định: "Mình là người đến lớp đầu tiên, thật vĩ đại!". Và tự nhiên nhăn răng ra cười hô hố, vỗ ngực thùm thụp rồi ho. Ôi giời Tình yêu thật khiến cho con người ra bị bệnh thần kinh mà!

Cô ra cánh cửa sổ cạnh bàn giáo viên thơ ngồi xuống. Cái cảnh học sinh chỉ lác đác, đứa nào đứa nấy cũng ngáp lên ngáp xuống thật thích mắt.

-CHÀO BẢO BÌNH!

Cái tiếng nói lanh lảnh xuyên qua lỗ tai cô một cách không thương tiết. "Tên thủ phạm" thì cười toe tóe làm cô đỏ mặt. Thật đáng chết mà!

-Thiên Bình! Ông thật là! Vô khi nào thế?

-Vô trước bà 5 phút. Mà cái cảnh có con nào đó đứng nhăn răng ra cười, vỗ ngực xong ho sùi sụi gì gì đó mắc cười thất đấy!

-...=///="

Cậu cười sảng khoái. Cô cũng chỉ biết đứng đỏ mặt. Cái tiểu sử về kỉ niệm và tình yêu của cô dành cho cậu dài như cuốn tuổi thuyết Tắt Đèn của Ngô Tất Tố vậy. Dài thì dài chứ cậu chẳng hề biết gì về tình cảm ấy và giữa hai người chỉ là bạn.

Ơ ma khoan, có cái gì kì kì... Cậu không hề nhắc gì về Giáng Sinh, và cả cái lời hứa đặc biệt kia cũng đâu mất. Những câu đại loại như: "Hôm nay Giáng Sinh nè, chúng ta nên làm gì?" hay "Tui đã hứa với bà phải không? Hôm nay chúng ta cùng đón Giáng Sinh nhé!"... Nhưng cả một biểu hiện biết còn không có. Cậu quên sao?

Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhìn cậu vui vẻ cầm cuốn truyện Conan tập 90 mới nhất mà cô thấy bồn chồn. Hỏi thì giống như mình đang đòi quà, mà không hỏi thì không thể biết được kết quả.

Cả hai chìm trong im lặng. Còn cậu thì cứ đắm mình vào cuốn truyện, cô như một hạt sạn nằm trong bình nước.

Lớp đông dần vẻ nhốn nháo của lớp cô và cậu vốn có lại xuất hiện như thường lệ.

Nhốn nháo, ồn ào, mất trật tự như vậy mà xung quanh cô là vẻ im lặng đến rùng mình. Chẳng ai dám lại gần hỏi. Mà dù cô có như vậy thì cậu cũng chẳng hay biết. Bảo sao không buồn bực chứ?!

Các tiết học nối tiếp nhau suốt cả buổi sáng. Rồi đến buổi trưa là giờ ra về...

Vẫn vậy, không khí ngột ngạt bao trùm con người cô.

-Bảo Bình! Bà ổn chứ?

Cái tiếng nói ấm áp ấy lại văng vẳng bên tai. Cô quay lại với khuôn mặt khác hẳn. Đôi mắt long lanh như muốn khóc, cái miệng chun ra và cái mũi sùn sụt.

Chéo! Rầm! Bịchhhhhhhhhh...

Một chiêu xuyên qua tất cả trái tim của mọi người. Vẻ dễ thương ngoài mong đợi này đã đốn ngã mọi ánh nhìn nhưng...

-Bà đang buồn chuyện gì thì nói chứ đừng làm mặt thấy ghê như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!