Edit: Mây
Phó Ấu Sanh mặc một bộ sườn xám hoa màu xanh lá trang nhã chậm rãi bước từ trên lầu xuống, chắc là đợi lát nữa đi ra ngoài sẽ bị lạnh, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng cùng màu bằng lông thỏ.
Cổ tay trắng nõn hướng lên trên, ngón tay thon dài quạt tròn đặc biệt của bà nội, nhất cử nhất động đều tạo ra phong thái yểu điệu cổ điển ưu nhã.
Cùng một màu sắc khi mặc ở trên người bà nội chính là khí chất cao quý hàm súc được năm tháng lắng đọng lại, mặc ở trên người Phó Ấu Sanh, lại bị dung mạo kiều diễm làm nổi bật ngoại hình xuất trần của cô.
Ân Mặc lơ đãng liếc mắt nhìn thấy cô đang đi xuống, lấy lại bình tĩnh.
Bỏ qua tiếng nói chuyện của Ân phu nhân đang đứng quay lưng về phía cầu thang.
Phó Ấu Sanh nồng đậm lông mi buông xuống, cùng Ân Mặc xuyên qua nửa cái phòng khách đối diện.
Giây tiếp theo….
"Con có nghe mẹ nói không?"
Ân phu nhân thấy con trai không nói lời nào, véo anh một cái.
Đánh vỡ sự ngưng trệ trong nháy mắt đó.
Ánh mắt Ân Mặc khựng lại trong một giây: ……
Cuối cùng nhìn về phía cánh tay bị véo.
Làm thế nào mà phụ nữ đạt được sự thống nhất chưa từng có trong việc véo người khác.
Phó Ấu Sanh nhìn mẹ con bọn họ tương tác với nhau, không nhịn được mím môi cười một tiếng.
Lão phu nhân cũng đi ra từ phía sau cô.
Khi đỡ lão phu nhân xuống lầu, Phó Ấu Sanh còn nghĩ đến dáng vẻ của Ân Mặc vừa rồi bị Ân phu nhân véo.
Nhưng……
Nghĩ đến đề tài vừa rồi Ân phu nhân nói chuyện với Ân Mặc, độ cong trên đôi môi đỏ mọng của cô hơi tiết chế lại một chút.
Lúc trước Ân Mặc thật sự không khoa trương.
Người nhà anh rất muốn bọn họ sinh ra đời sau.
Nếu không phải mấy năm nay co Ân Mặc ngăn cản, chỉ sợ cô đã sớm bị Ân phu nhân thuyết phục như vậy.
Rốt cuộc, cô của lúc trước, một lòng chỉ có Ân Mặc.
Lúc ấy nếu biết Ân Mặc cần phải có một đứa con, chỉ sợ cô cũng sẽ đồng ý không chút do dự.
Hiện tại thì sao…
Để tay lên ngực tự hỏi, Phó Ấu Sanh hiện tại cũng sẽ không kháng cự tạo thành một gia đình hoàn chỉnh với Ân Mặc, nhưng mà…… Trước đó, cô còn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.
Phụ nữ, không nên đặt hết tất cả mọi thứ của mình trên người đàn ông.
Chỉ có bản thân mình trở nên ưu tú, mới có thể đạt tới sự tự do của trái tim.
Lão phu nhân cũng không quan tâm những người trẻ tuổi bọn họ suy nghĩ cái gì, ai cũng không thể ngăn cản bà đi dạo phố, ưu nhã vẫy tay:
"Đi, chúng ta đi dạo phố."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!