Edit: Mây
Biểu cảm trên khuôn mặt trắng nõn của Phó Ấu Sanh lập tức đông cứng lại.
Mái tóc dài đen nhánh mềm mại rũ xuống trên vai, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng siết chặt kịch bản trong tay lại, móng tay óng ánh bởi vì vô tình dùng sức nên đã hơi trắng bệch ra
Ân Mặc hiểu được vì sao cô lại như thế này.
Tháo mắt kính xuống.
Chậm rãi đi đến nắm lấy bàn tay cô, đi đến sô pha.
Trong đầu Phó Ấu Sanh đều là cảnh tượng bố mẹ nhà mình muốn gặp bố mẹ Ân Mặc, căn bản không rảnh bận tâm đến Ân Mặc có phải đang nắm tay cô hay không.
Theo bản năng cuộn tròn ở trên sô pha, bắp chân trắng nõn gập lại, cả người ở trong trạng thái phòng bị, yếu ớt giống như một món đồ sứ dễ vỡ.
Phó Ấu Sanh khàn giọng nói hỏi: Tắt camera chưa?
Lúc cô đi vào đã không còn nhìn thấy mấy người quay phim đâu nữa.
Ân Mặc cụp mắt nhìn cô: Rồi.
Anh đã yêu cầu đạo diễn tắt hết tất cả các camera trong này từ trước.
Dù sao thì anh cũng phải mở một cuộc họp trực tuyến, không tiện cho việc ghi hình.
Phó Ấu Sanh lại trầm mặc một lúc lâu, rất lâu sao, cô cắn môi dưới hỏi:
"Vì sao lại muốn gặp mặt?"
Ân Mặc nghĩ đến cuộc điện thoại Phó Ân Thầm gọi cho anh.
"Mẹ của em muốn gặp em một lần."
"Cũng muốn nhìn xem gia đình của người em chọn kết hôn như thế nào."
Nghĩ đến tiếng khóc nức nở thương tiếc con gái của Phó phu nhân ở trong điện thoại kia, Ân Mặc biết bản thân anh không thể đưa ra quyết định thay cho Phó Ấu Sanh.
Sau tất cả……
Giữa cô và gia đình, cũng chỉ là quan niệm và cách nhìn bất hòa, chứ không phải là thâm thù đại hận gì.
Sau khi suy nghĩ lại, anh vẫn quyết định nói thật cho cô biết chuyện này, để cho cô tự mình quyết định xem có muốn gặp hay không.
Vừa rồi dùng kiểu giọng điệu thản nhiên như vậy để nói ra, cũng là vì không muốn để cho cô đột nhiên bị kích thích.
Bàn tay nhỏ bé của Phó Ấu Sanh nắm lấy ống tay áo của Ân Mặc.
Có hơi mờ mịt: Mẹ em muốn gặp em?
Ân Mặc lấy ngược lại tay cô, không dùng sức: Đúng vậy.
"Nếu không muốn gặp thì có thể từ chối."
Đã mấy năm rồi Phó Ấu Sanh không gặp mẹ, trong ấn tượng của cô, mẹ là một người phụ nữ thật sự dịu dàng đến tận xương tủy, nhưng từ trong tận xương tủy bà cũng xem chồng mình như cả bầu trời.
Khi còn nhỏ bởi vì việc học quá nặng nề nên lúc cô ôm mẹ khóc, mẹ cô cũng đau lòng ôm lấy cô càng khóc dữ dội hơn, nhưng sau khi khóc xong, bà vẫn bảo cô nghe lời bố, bởi vì bố muốn tốt cho cô mà thôi.
Ngay cả khi cô vì kiên quyết muốn tiến vào giới giải trí nên đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, mẹ cô cũng là dùng đôi mắt bi thương ẩn trong đó là sự trìu mến nhìn cô, trời sinh bà chính là cây tơ tằm vàng cần phải dựa dẫm vào người đàn ông để sống, căn bản không có cách nào kháng cự lại bất kỳ quyết định nào của bố cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!