Edit: Mei | Beta: Mây
Ân Mặc ——
Phó Ấu Sanh khó khăn nghiêng nghiêng người, thật vất vả mới có thể tránh đi được một chút, cánh môi hồng hào hơi sưng lên một chút hàm hồ tràn ra mấy chữ,
"Buông tôi ra trước đã."
Theo động tác nghiêng đầu của cô, mái tóc dài bồng bềnh vừa mới được sấy khô xoã tung ra phủ lên mu bàn tay của Ân Mặc, ngọn tóc mềm mại, xuyên thấu qua làn da mỏng manh khiến cho anh không khỏi siết chặt các xương ngón tay lại.
Ánh mắt của Ân Mặc trầm tối, lộ ra sự mất khống chế từ sâu thẳm trong đó, cũng không có bất kỳ ý nghĩ muốn buông cô ra.
Hô hấp ấm áp vẫn tỏa ra xung quanh cổ cô.
Khoảng cách một mét được thu hẹp lại.
Giây tiếp theo.
Ngay khi anh chuẩn bị tiến thêm một bước sâu hơn nữa, Phó Ấu Sanh mới bình tĩnh lại, đột nhiên đẩy anh vài cái nói: Ở đây có camera!
Rốt cuộc cũng nói ra.
Ánh đèn trong phòng sáng rực rỡ, chiếu rọi vào tất cả mọi thứ không che giấu một chút gì.
Đặc biệt là trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc bạch của Phó Ấu Sanh, không biết là tức giận hay là xấu hổ, cả khuôn mặt lập tức ửng đỏ lên.
Cánh tay Ân Mặc chống lên bức tường bên cạnh khuôn mặt cô.
Ngực tuy rằng bị cô đẩy ra xa, nhưng vẫn vững vàng khống chế ở cô ở trong phạm vi khống chế của mình.
Chỉ cần cô có ý nghĩ muốn chạy trốn thì sẽ lập tức bị bắt trở về.
Hơi thở của hai người gần nhau trong gang tấc, có thể nghe thấy rõ ràng.
Phó Ấu Sanh chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy quai hàm góc cạnh nhẵn nhụi của Ân Mặc, lúc này đang lạnh lùng căng chặt lại.
Tầm mắt cô quét qua camera đối diện với bọn họ, da đầu cũng trở nên tê dại.
"Ân Mặc, anh bình tĩnh một chút."
"Thật sự có camera, anh tự xem đi."
Ân Mặc không cúi đầu cũng có thể nhìn thấy được hàng lông mi đang run rẩy của cô.
Lúc cô lo lắng sẽ có dáng vẻ như thế nào, Ân Mặc là người rõ ràng nhất.
Hiện tại có lẽ là thời điểm cô lo lắng nhất.
Từ lồng ngực Ân Mặc phát ra một tiếng cười khẩy.
Hoàn toàn không để ý đến, cũng không thèm nhìn chiếc camera mà Phó Ấu Sanh nói đến kia, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, kề sát vào mái tóc ẩm ướt của cô: Tắm rửa rồi?
Tắm……
Phó Ấu Sanh cảm thấy hôm nay Ân Mặc có hơi biến thái.
Không thể hiểu nổi anh đang làm trò biến thái gì ở trước camera, trong lòng chỉ có thể chịu đựng, quyết định dỗ dành anh trước.
Chờ ngày mai anh rượu tỉnh lại dạy dỗ lại sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!