Edit: Mây
Giúp giúp anh?
Trong đôi mắt sáng ngời của Phó Ấu Sanh lóe lên sự kinh ngạc nhìn anh, có hơi khó tin khi Ân Mặc lại nói ra lời này.
Anh mà cũng có lúc đi nhờ vả ai đó giúp đỡ sao?
Nhưng mà……
Loại chuyện này cô giúp như thế nào.
Phó Ấu Sanh rũ mắt xuống, hơi run lên nói:
"Thật xin lỗi, cô lẽ tôi không có cách nào giúp anh được."
Ân Mặc nhét tấm thiệp mời vào trong tay Phó Ấu Sanh.
Thuận thế nắm lấy ngón tay của cô, vòng qua tấm thiệp mời, không cho phép cô buông ra:
"Bây giờ chúng ta vẫn là vợ chồng, em không giúp anh ai giúp anh."
Nhưng mà……
Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh buông ra, muốn trả lại thiệp mời.
Ân Mặc rũ mắt dùng ánh mắt sâu thẳm thâm trầm kia lẳng lặng nhìn cô nói:
"Chẳng lẽ em muốn trơ mắt nhìn anh bị bắt đi."
Bị bắt đi cái gì?
Phó Ấu Sanh không nói nên lời.
Còn không phải là đi xem mắt sao, làm gì mà tăng mức độ đáng sợ lên cao như vậy chứ.
Tội trùng hôn. Ân Mặc từ từ nhìn cô nói, "Dựa theo tác phong làm việc của mẹ anh, một khi đã nhìn trúng được con dâu tương lai ngay tại chỗ, thì sẽ lập tức để cho anh và người đó bồi dưỡng tình cảm, một tháng kết hôn, hai tháng mang thai, sinh được đứa con trai tốt nhất, nhưng nếu sinh con gái, sau một năm nghỉ dưỡng, thì lại phải sinh con thứ hai, cho đến khi sinh được người thừa kế tương lai mới thôi."
Phó Ấu Sanh nghe thấy vậy con ngươi đột nhiên co rúm lại trong một giây.
Lời này của Ân Mặc là có ý gì……
Anh đang giải thích vì sao anh lại không nói chuyện bọn họ kết hôn cho người trong nhà biết sao?
Vậy thì hiện tại vì sao lại muốn dẫn cô đến bữa tiệc, mẹ anh chắc là cũng sẽ ở đó.
Ân Mặc chắc chắn sẽ không để cho Phó Ấu Sanh trở thành công cụ sinh con cho nhà anh.
Cô có cuộc sống riêng của mình.
Bây giờ dân cô đi gặp người nhà, cũng chỉ là bởi vì bây giờ Phó Ấu Sanh đã không còn xem anh là tất cả nước, ngay cả khi đối mặt với sự thúc dục của mẹ anh, cũng sẽ không vì không có cách nào từ chối người lớn, sẽ không vì không khó làm anh, mà làm trái lương tâm đồng ý nghe theo.
Có đôi khi, Ân Mặc cũng cảm thấy, Phó Ấu Sanh rời khỏi anh để trưởng thành cũng là một chuyện tốt.
Rốt cuộc làm cho cô càng yêu bản thân mình hơn không phải sao?
Anh không cần lại phải cẩn thận nữa, lo lắng có người nói một câu, có thể lấy trái tim vốn dĩ đã bị người nhà làm tổn thương của cô, tiếp tục làm tổn thương thêm trăm ngàn vết thương vỡ nát.
Lông mày xinh đẹp của Phó Ấu Sanh nhíu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!