Chương 27: (Vô Đề)

Edit: Hy | Beta: Mây

Ân Mặc dựa vào tường ở hành lang, lấy  một điếu thuốc từ trong túi quần ra châm lửa.

Từ khi Phó Ấu Sanh rời đi, chứng nghiện thuốc lá của anh ngày càng nặng.

Mùi thuốc lá bạc hà tràn ngập trong không khí, giữa làn sương khói mập mờ, Ân Mặc cười tự giễu mình.

Ân Mặc cảm thấy Phó Ấu Sanh thật sự quá cứng đầu, rõ ràng mình có thể giúp cô, làm công cụ vả mặt đám người đó cho cô tùy tiện sử dụng. Vậy mà cô cứ một hai lại muốn tự mình đối mặt với bọn họ.

Thư ký Ôn cầm một chiếc hộp gỗ tinh chạm trổ xảo đi tới:

"Ân tổng? Anh không vào đó sao?"

"Đạo diễn nói Phó tiểu thư ở trong phòng bao này."

Nhìn sắc mặt thâm trầm của Ân tổng, thư ký Ôn có hơi hoang mang, vừa rồi xuống xe không phải tâm tình cũng không tệ lắm sao?

Sao anh ta mới đi lấy quà tặng một chút, mà tâm tình Ân tổng đã chuyển biến thành như thế này?

"Cô ấy không cho tôi vào." Đôi môi mỏng Ân Mặc hé mở, hút một ngụm thuốc lá, giọng điệu lạnh đến mức làm cho thư ký Ôn sởn tóc gáy.

Sau đó anh ta nhìn chằm chằm cánh cửa, đưa ra chủ ý:

"Ân tổng, anh muốn biết bên trong phát sinh chuyện gì không?"

Ân Mặc lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái: Có chuyện thì nói.

Úp úp mở mở làm gì?

Thư ký Ôn ôm hộp lễ vật:

"Hội quán này là sản nghiệp của Thịnh thiếu, sợ rằng bên trong xảy ra xung đột hay chuyện gì ngoài ý muốn nên anh ta đã cho lắp camera theo dõi trong toàn bộ ghế lô."

Anh ta đề nghị:

"Nếu anh lo lắng cho Phó tiểu thư, không bằng âm thầm giúp đỡ cô ấy?"

"Đến lúc đó lỡ như Phó tiểu thư có gặp chuyện ngoài ý muốn, anh cũng có thể kịp thời anh hùng cứu mỹ nhân."

Ân Mặc nhìn cánh cửa phòng khóa chặt.

Trầm ngâm một lúc.

Rồi đi theo thư ký Ôn đi vào phòng giám sát.Lúc này bên trong phòng bao.

Phó Ấu Sanh vừa đi vào, một đám người vốn còn đang nói chuyện, cổ họng giống như bị bóp chặt, á khẩu không nói nên lời.

Mọi người đồng loạt nhìn cô.

Phó Ấu Sanh thờ ơ ngồi xuống chỗ ngồi còn trống.

Lắc lắc ly rượu vang đỏ đã được rót sẵn trước mặt.

Đầu ngón tay trắng nõn hòa cùng chất lỏng màu đỏ sậm, không hiểu sao lộ ra một loại hơi thở vừa thần bí vừa nguy hiểm.

"Sao lại không nói nữa?"

"Tiếp tục nói đi chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!