Edit: Mây
Sau khi Phó Ấu Sanh mở cửa, một bóng dáng đang ôm kịch bản đứng ở cửa lọt vào trong tầm mắt.
Thấy cô mở cửa.
Thiếu niên với khuôn mặt góc cạnh nhuộm ý cười, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn cô:
"Chị ơi, em có thể đối diễn qua kịch bản trước cùng chị được không, ngày mai em với chị có phần diễn phối hợp với nhau, nhưng em có chỗ không hiểu."
Cậu quơ quơ cuốn kịch bản dày cộp trong tay, vẻ mặt đơn thuần vô tội cùng với…… Từ đáy mắt lóe lên ham muốn học hỏi.
Phó Ấu Sanh nhìn đồng hồ.
8 giờ 30 phút tối.
Cũng không tính là muộn.
"Được, vậy cậu chờ tôi một chút." Phó Ấu Sanh nói xong, sau đó lùi lại phía sau hai bước.
Thẩm Dục nghe xong, theo bản năng muốn đi theo vào trong.
Bang…… Một tiếng.
Cửa phòng ở trước mặt cậu đóng lại.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Thẩm Dục: ???
Hàng lông mi dày chớp chớp, có chút không phản ứng kịp.
Không phải đã đồng ý rồi sao?
Sao cậu lại bị nhốt ở ngoài cửa thế này?
Không giống như trong tưởng tượng của cậu.
Năm phút sau, thay quần áo mặc đi ra ngoài, Phó Ấu Sanh cầm cuốn kịch bản của mình xuất hiện ở cửa một lần nữa.
Sau đó đưa tay về phía Thẩm Dục nói:
"Chúng ta đi xuống quán cà phê ở đại sảnh tầng một đối diễn."
Thẩm Dục: ……
Kiên cường mỉm cười, Được.
Cậu có thể nói không được sao.
Vì sao cậu đều ám chỉ rõ ràng như thế, nhưng hình như Phó Ấu Sanh hoàn toàn không tiếp nhận được tín hiệu của cậu.
Phó Ấu Sanh nhìn thấy vẻ mặt của cậu ngay lập tức trở nên chán nản, lông mi rũ xuống, quả nhiên Thẩm Dục có ý đồ khác với cô.
Quán cà phê.
Phó Ấu Sanh thật sự chuyên tâm đối diễn với cậu.
Thẩm Dục nhìn sườn mặt trắng như tuyết của cô, tâm viên ý mã.
"Chị ơi, chị có bạn trai chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!