Chương 19: (Vô Đề)

Edit: Hy | Beta: Mây

Phó Ấu Sanh vỗ vỗ bọt nước, khép nửa mắt, vẻ mặt lười biếng.

Biết rằng nhất định là Ân Mặc đang phát sốt, ngược lại trong lòng cũng không có áp lực gì.

Dù sao khi anh khỏe lại, khẳng định sẽ phải hối hận vì đêm nay đã cầu xin cô quay lại.

"Bị bệnh rồi thì phải chữa, đừng để sốt đến hỏng não như thế."

"Cả người anh thứ đáng giá nhất là đầu óc, nếu như để hỏng mất, thì phải tổn thất đến mấy trăm tỷ."

Hơi nước làm phòng tắm như màn sương mù mông lung, hàng lông mi ướt át của cô chớp chớp vài cái, nhàn nhã nói.

Không còn như ngày xưa, sau khi biết anh đang bệnh cô sẽ vô cùng nôn nóng, lo lắng.

"Sanh Sanh, em thật sự muốn kết hôn cùng Sở Vọng Thư sao? Cho nên mới muốn ly hôn với anh." Giọng nói sâu kín của Ân Mặc truyền đến, có lẽ là vì đang sốt, giọng nói thong thả mang theo tiếng hít thở có chút khó khăn.

Phó Ấu Sanh chơi đùa với mặt nước:

"Ân Mặc, chúng ta đều phải sắp ly hôn rồi, anh quản tôi kết hôn với ai sao?"

Nghe được hô hấp của đối phương càng ngày càng khó khăn hơn.

"Em cùng anh ta mới quen biết mấy ngày mà đã muốn kết hôn, chúng ta ở bên nhau chín năm… Phó Ấu Sanh, em đã nói, đời này chỉ yêu mình anh, vĩnh viễn không rời khỏi anh mà."

Cũng không biết anh có thật sự bị sốt đến hỏng não hay không.

Những việc này thế mà lại nhớ rõ ràng rành mạch như vậy.

Phó Ấu Sanh cười cười, giọng nói mềm mại dưới tiếng vang rồi bị lớp gạch men trong phòng tắm phản lại, cùng với đó là giọng nói thanh lãnh lại tùy ý:

"Ồ, vậy anh cứ coi tôi đã thay lòng đổi dạ rồi đi."

Nghe được bên kia chỉ có tiếng hít thở nặng nề.

Phó Ấu Sanh không lừa gạt anh nữa:

"Nhưng mà tôi và anh ly hôn cũng không liên quan đến Sở Vọng Thư, tôi và anh ta cũng không ở bên nhau, ở trên mạng đều là tin đồn nhảm mà thôi."

"Anh cũng không cần cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, nghỉ ngơi thật tốt, chờ hết bệnh rồi, chúng ta đi nhận giấy chứng nhận ly hôn, bên nhau vui vẻ chia tay vui vẻ."

"Người trưởng thành rồi, phóng khoáng một chút."

Nói xong, Phó Ấu Sanh liền quyết đoán cúp điện thoại một cách thoải mái.

Cô vậy mà lại thật sự thoải mái.

Ân Mặc nghe tiếng tút tút cúp điện thoại, nằm trên chiếc giường lớn màu xám, mu bàn tay phủ trên vầng trán nóng bỏng, ánh mắt từ trước đến nay luôn u ám thâm thúy dường như phủ lên một lớp mù mịt.

Chờ đến khi Tiếu Trầm Nguyên đến, phát hiện Ân Mặc sắp sốt đến 40 độ.

Điên rồi?

"Ân Mặc cậu điên rồi, tối hôm qua cậu sốt tới 40 độ. Hôm nay mới vừa tỉnh lại cậu liền bắt đầu làm việc, cậu không muốn sống nữa sao?"

Ngày hôm sau Tiếu Trầm Nguyên xách theo bữa sáng tới bệnh viện thăm anh, tức giận nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!