Chương 17: (Vô Đề)

Edit: Mây

Đêm nay gió hơi lớn, tiếng lá cây lay động phát ra tiếng xào xạc rõ ràng.

Trong căn phòng được ngăn cách bởi một khung cửa sổ, bầu không khí yên tĩnh bao phủ toàn bộ không gian tối đen mù mịt, riêng tư mà hỗn loạn.

Phó Ấu Sanh nâng đôi mắt  gợn sóng lên, nhìn trần nhà giống như trời đất quay cuồng.

Không biết từ lúc nào, đèn trong phòng khách đột nhiên bị Ân Mặc bật lên.

Ngay sau đó đầu ngón tay mang theo một chút ẩm ướt của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi cô, mùi hương ngọt thanh nhàn nhạt trên người cô quanh quẩn trong không khí, Ân Mặc nghĩ đến dường như mùi hương này đã biến mất khỏi bất cứ nơi nào trong biệt thự Lộc Hà, liền nhịn không được thêm nhiều hơn một chút.

Sau một lúc lâu cọ xát vào nhau.

Đến khi đôi môi mỏng dán vào làn da mềm mại sau tai cô mới khẽ giật giật một chút, giọng nói vừa khàn vừa nặng nề:

"Tự mình nếm thử hương vị của bản thân xem."

Không biết xấu hổ……

Phó Ấu Sanh muốn né tránh nhưng ngón tay thon dài của anh lại đuổi mãi không buông, hết lần này đến lần khác. Nhưng đột nhiên đèn đột nhiên sáng lên, khiến cho đôi mắt của cô bất giác cảm thấy hơi chua xót một chút, theo bản năng híp mắt lại.

Đúng ngay trong nháy mắt đó, người đàn ông vốn đã ôm cô lên, đặt lên chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng khách.

Phó Ấu Sanh rất biết cách hưởng thụ, đặc biệt là loại đề dùng nội thất mà cô sẽ sử dụng trong thời gian dài.

Lấy sự thoải mái là chủ đạo.

Sofa lớn rộng rãi màu trắng sữa được bọc da, khi cả người vừa nằm xuống, giống như là chìm vào một thứ gì đó rất mềm mại.

Giống như là được bao bọc bởi từng tầng tầng lớp lớp đám mây.

Cuối cùng người đàn ông cũng mang theo ngón tay trong suốt rời khỏi cánh môi cô, cách lớp tơ lụa trơn trượt, lòng bàn tay phủ lên eo cô, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên má cô: Nhớ anh không?

"Anh nói nhiều như thế để làm gì? Muốn làm thì nhanh chóng làm đi." Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh khẽ mở ra, nhẹ nhàng thở dốc, có chút tức giận nói.

Đang làm gì trong mớ hỗn độn này vậy?

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Phó Ấu Sanh đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng ướt át, đầu ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy cổ áo anh.

Ánh mắt vừa mông lung lại…… Tỉnh táo.

Ân Mặc nhìn hai gò má phiếm hồng, tựa như những đám mây màu hoa đào ở phía chân trời, mềm mại thật sự làm người muốn cắn một miếng, thử xem nước đào có thể chảy ra hay không.

Đôi tay chống ở hai sườn nhỏ của cô, đôi mắt sáng như sao đuổi theo ánh mắt cô, Không đợi được nữa?

Được.

Thỏa mãn bà Ân.

Đôi môi mỏng của người đàn ông rơi vào cánh môi và răng của cô, khi nói chuyện, tiếng nói mang theo chút mơ hồ không rõ, lại khàn khàn, rất mê người.

Bà Ân?

Tuy nhiên, sau khi Phó Ấu Sanh nghe thấy cách xưng hô này, ánh mắt nhộn nhạo màu nước lộ ra một chút trào phúng, nhắm mắt lại, kiềm chế cảm xúc nơi đáy mắt.

Cùng lúc đó, cánh tay tinh tế ôm lấy thắt lưng của người đàn ông.

Cơ thể đều chủ động hùa theo phục vụ anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!