Edit: Sam | Beta: Mây
Ngày hôm sau, lúc sáu giờ tối, Ân Mặc trở về biệt thự Lộc Hà.
Ánh đèn dịu dàng thắp sáng căn phòng khách.
Cô đang đợi anh.
Đôi môi mỏng gợi lên nụ cười sung sướng, cất bước đi vào.
Vừa vào phòng khách, Ân Mặc nhìn thấy cửa nhà bếp đang mở.
Phó Ấu Sanh đưa lưng về phía anh cắt rau, chiếc tạp dề ôm lấy thắt lưng, phác họa vòng eo tinh tế và thon thả, bên trong là chiếc áo tơ tằm màu xanh nhạt, phía dưới phối với chiếc váy ngắn màu trắng, để lộ đôi chân dài tuyết trắng ra bên ngoài, thậm chí còn trắng hơn so với màu váy.
Ân Mặc nhìn cô, nỗi hoài niệm dào dạt trong mắt anh như thể trở về lần đầu tiên anh gặp Phó Ấu Sanh.
Cô cũng ăn mặc như vậy, tuy nhiên khuôn mặt lúc ấy vẫn còn non nớt, bây giờ lại thành thục kiều diễm hơn rất nhiều, mọi nhất cử nhất động của cô đều làm anh rung động.
Phó Ấu Sanh hầm canh gà cốt dừa, khi cô đang cắt thịt, bỗng nhiên một hơi thở quen thuộc ập tới, tiếp đó là cái ôm từ sau lưng.
Người cô cứng đờ trong giây lát.
Vài giây sau, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến tai cô: Sanh Sanh…
Lúc người đàn ông gọi tên cô, dường như còn lưu luyến từng chữ khiến cô rung động không thôi.
Có điều, hiện tại thì… Phó Ấu Sanh vẫn bình tĩnh như nước.
Cô rũ mắt nhìn bàn tay người đàn ông đặt trên thắt lưng, lông mi khẽ run rẩy, sau đó nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Không đẩy anh ra, cũng không xoay người ôm anh.
Chỉ vỗ nhẹ mu bàn tay anh:
"Em đang hầm canh cho anh."
Giọng nói của người phụ nữ ấm áp, êm tai.
Ân Mặc buông lỏng eo cô, cằm anh dán vào chiếc cổ mềm mại, thờ ơ nhìn cô tiếp tục công việc.
Tầm mắt anh dừng trên món ăn, trong lòng hiểu được cô đang ám chỉ chiến tranh lạnh giữa hai người chưa chấm dứt hoàn toàn.
Bởi vì, món canh gà hầm cốt dừa này là món đầu tiên Phó Ấu Sanh nấu cho anh. Ngày đó anh bị cảm, cô chăm sóc anh, tìm hiểu trên mạng thấy có người nói uống canh gà sẽ khỏe hơn, sau đó cô học cách làm.
Sau đó nữa, họ ước định rằng mỗi khi chiến tranh lạnh, cô làm món này nghĩa là không tức giận nữa.
Một tay Ân Mặc ôm lấy cô, một tay anh nâng mặt cô lại gần, hôn lên khóe môi cô một cái: Ngoan thật đấy.
Phó Ấu Sanh biết anh còn muốn hôn nữa, cô nghiêng đầu né tránh: Em đang nấu cơm. Dứt lời, cô tránh sang một bên, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh:
"Anh đi tắm trước đi rồi ăn cơm."
Mặc dù hơn một tháng không làm nhưng Ân Mặc nghĩ không muốn làm bây giờ, anh càng muốn nói chuyện với Phó Ấu Sanh hơn.
Nghe giọng nói êm tai của cô, Ân Mặc kéo cà vạt xuống một một chút, ngón tay thon dài đặt trước cổ áo: Được.
Không cần vội vàng.
Họ còn một đêm cơ mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!