Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
Lúc Ân Mặc đi lấy máy hút sữa trở về, còn bế theo Tiểu Công Chúa nhà bọn họ.
Đập vào mắt Phó Ấu Sanh liền nhìn thấy gương mặt nhỏ khóc thút thít của Tiểu Công Chúa nhà mình.
Vươn tay nhận lấy cô bé:
"Chẳng phải đã ngủ rồi ư, sao lại khóc rồi."
Đúng là đồ mít ướt.
Quả nhiên, có những tin đồn dân gian cũng không phải bắn tên không đích(*).
(*): bắn tên không đích (ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế)
Thời gian mang thai cô thích khóc như vậy, chẳng phải là, đã sinh ra một nhóc mít ướt.
Lúc này máy hút sữa cũng không cần dùng nữa rồi.
Trực tiếp để Tiểu Công Chúa lên.
Ân Mặc ngồi bên cạnh Phó Ấu Sanh, nhìn hai mẹ con các cô, đôi mắt hơi sâu thẳm.
Ngược lại không có ý tưởng nào khác.
Dù sao Tiểu Công Chúa khóc quả thực rất thảm.
Có lẽ là đói rồi.
Phòng ngủ cách âm rất tốt, vẫn là Ân Mặc đi ngang qua phòng em bé, mới nghe thấy Tiểu Công Chúa đang khóc.
Hơn nữa bảo mẫu dỗ thế nào cũng không được, anh mới bế qua đây.
Nếu không, thật không dễ gì vợ mới ở cữ xong, sao anh nỡ buông bỏ cảnh đêm tuyệt đẹp này.
Cũng chỉ có Tiểu Công Chúa có bản lĩnh này.
Nhìn Tiểu Công Chúa cuối cùng cũng không khóc nữa, hai vợ chồng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tên của Tiểu Công Chúa là Ân Mặc đặt, lần này anh đã vinh hạnh dành được quyền đặt tên cho con gái.
Ý Nùng.
Ân Ý Nùng.
Cũng là tình thâm ý nùng của Ân Mặc đối với Phó Ấu Sanh.
Phó Ấu Sanh còn ghét bỏ Ân Mặc lấy cái tên này, sau này sau khi Tiểu Công Chúa hiểu chuyện có thể sẽ không vui.
Nhưng mà cô lại thực sự khá vui vẻ.
Ân Mặc lại nói:
"Chờ khi con bé lớn rồi, biết tên là tiếp nối tình yêu của ba mẹ, nhất định sẽ vô cùng trân trọng."
Sao có thể không cao hứng chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!