Chương 10: (Vô Đề)

Edit: Hy | Beta: Mây

Ân Mặc nắm lấy cổ tay cô, ôm cô từ sô pha lên đầu gối mình, chặt chẽ khống chế cơ thể cô.

Những động tác liên tiếp, dường như mỗi ngày đều trải qua.

Phó Ấu Sanh không ngờ anh lại điên đến đây.

Tay bị trượt ra.

Bang một tiếng.

Điện thoại không có ốp bọc mạnh mẽ rơi xuống mắt đất, màn hình rơi thẳng xuống gạch men sứ cứng rắn, lăn một vòng tròn rồi quay lại đây.

Sắc mặt Phó Ấu Sanh khẽ thay đổi, nhìn màn hình điện thoại đã vỡ thành màn nhện, ánh sáng hiện lên một chút, ngày sau đó liền tối om.

Nhưng mà người đàn ông kia cũng không nhìn điện thoại.

Giọng nói trầm thấp mang theo nguy hiểm trí mạng:

"Sanh Sanh, em muốn làm gì?"

Đã lâu rồi Phó Ấu Sanh mới nghe lại cách gọi này, hơi sững lại, ngay sau đó muốn đẩy vòng tay nóng bỏng lại bức người của anh ra, nâng lông mi lê, nhìn anh:

"Ân tổng đây là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn (*)?"

(*) Một câu tục ngữ của Trung Quốc, có thể hiểu là ích kỷ, mình làm được nhưng người khác không được làm. 

Ân Mặc lẳng lặng nhìn cô, thấy trong đôi mắt xinh đẹp của cô phản chiếu lại khuôn mặt của bản thân, dường như trong mắt chỉ có một người là anh.

Anh cúi đầu cười:

"Tức giận lớn như vậy sao?"

Phó Ấu Sanh mím chặt đôi môi đỏ mọng, nhìn khuôn mặt mỉm cười của anh, biết rõ cô để ý cái gì, vậy mà anh lại cố tình lười để ý đến cô.

Cổ tay mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh vắt ngang ở giữa hai người, giương mắt nhìn anh:

"Ân Mặc, anh xem em là gì?"

Ân Mặc cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái lên má cô:

"Đương nhiên là bà Ân."

Cô quay mặt đi, âm thanh vừa nhẹ vừa nhạt:

"Ân Mặc, vẫn là anh không rõ."

"Chúng ta quen nhau chín năm, kết hôn ba năm, anh chưa từng nghĩ tới việc danh chính ngôn thuận đưa em gặp người nhà anh, không nghĩ đến cho em vào vòng bạn bè anh, thậm chí mỗi ngày anh làm gì, ở đâu em cũng không biết.

Mỗi ngày em đều ở nhà chờ anh, không chờ được anh về, em thậm chí cũng không biết tìm anh thế nào, chỉ có thể gọi cho thư ký của anh, sau đó cô ta làm việc theo phép công, nói cho em anh đang bận.

Nhưng anh bận cái gì, khi nào anh hết bận, khi nào đi công tác, khi nào về nhà, em đều không biết.

"Chắc là sợ mình hối hận, Phó Ấu Sanh liền nói một hơi không nghỉ. Cô cảm thấy mình thật buồn cười, cười đến hốc mắt đều bắt đầu phiếm hồng:"Đây là bà Ân của anh sao?

"Ân Mặc không phủ nhận. Ánh mắt bình tĩnh lại lạnh nhạt nhìn cô chăm chú. Đầu ngón tay ấm áp mềm nhẹ vuốt ve đuôi mắt phiếm hồng của cô. Gọi một tiếng:"Sanh Sanh."

Mới vừa đụng đến phần da kia, lại bị cô thật mạnh đẩy ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!