Cúp điện thoại, Nhan Khê phát hiện vị nhị thiếu gia này cứ nhìn mình, cô sờ lên mặt mình, vừa rồi cô mới nhìn qua gương, không bị nhòe trang điểm, mặt anh ta đầy biểu tình quái dị là có ý gì?
"Chồng cô không đến đón cô à?" Nguyên Dịch biểu cảm vô cùng vi diệu.
Chồng?
Nhan Khê khó hiểu nhìn Nguyên Dịch, "Vợ anh không đến đón anh à?"
"Tôi không có vợ." Nguyên Dịch lấy di dộng ra, làm bộ không muốn nhiều lời với Nhan Khê.
"Anh không có vợ, chẳng lẽ tôi có chồng à?" Nhan Khê cảm thấy não bộ của vị Nguyên nhị thiếu gia này hơi kì quái, "Con mắt nào của anh thấy tôi kết hôn rồi?"
Nguyên Dịch cất di động, quay đầu nhìn Nhan Khê, "Lần trước cô cùng một người đàn ông dự tiệc sinh nhật của mẹ tôi đấy thôi?"
"Tôi thay mặt bố tôi cám ơn anh, không ngờ trong mắt anh bố tôi còn trẻ như vậy." Nhan Khê đánh giá Nguyên Dịch một phen, tuổi còn nhỏ mà ánh mắt đã không tốt rồi, sau này làm soa mà lấy được vợ.
Không tức giận, không tức giận, dù gì vừa rồi người này cũng trợ giúp cô, lại còn là Nguyên nhị thiếu gia của Nguyên gia, cô không đắc tội nổi.
Nhưng vẫn rất tức.
Nhan Khê trừng Nguyên Dịch: "Nguyên tiên sinh, nam nữ độc thân cùng một chỗ, có khả năng là vợ chồng, có thể là chị em, mẹ con, phụ nữ, anh em, tư tưởng của người trưởng thành tương đối phức tạp thì không có gì sai, nhưng ánh mắt vẫn phải khá lên một chút mới được."
Bị người khác sỉ nhục như vậy, sắc mặt Nguyên Dịch hơi khó coi, anh nhịn cả buổi mới khô khan hừ một tiếng.
Lần đầu tiên anh thấy bố đối với con gái mà nhẫn nại như vậy đấy, bình thường đều ném cho một tấm thẻ, cổ phần ở công ty nhiều một chút, đó chính là cưng chiều, làm sao giống với nhà này, đem một cô gái hơn 20 tuổi, trở thành một đứa bé 3 tuổi để cưng chiều.
"Hai vị đồng chí," Cảnh sát giao thông gõ bàn, biểu hiện là mình còn tồn tại, "Chuyện xảy ra đã điều tra rõ ràng, nếu hai người không có ý kiến gì, thì kí tên ở dưới."
Nhan Khê nhận lấy văn bản, liếc nhìn nội dung, xác định không có vấn đề gì, kí tên mình vào phía dưới.
Nhan Khê?
Thu lại ánh mắt đang liếc trộm, Nguyên Dịch kí tên của mình, tuy nhìn người thì nhu nhược, nhưng chữ lại rất phong lưu phóng khoáng.
"Quấy rầy hai vị rồi." Lãnh đạo cấp trên tiến vào, trên mặt mang nụ cười thân thiết, "Xe của hai người tạm thời không lái đi được, trong cục có sắp xếp xe đưa hai vị về, mời đi hướng này."
"Không cần làm phiền, xe của nhà tôi sẽ đến đón, cảm ơn." Nguyên Dịch chỉnh sửa cổ áo sơ mi, đầy khí chất của một vị tinh anh giới kinh doanh, ngoại trừ khí sắc ở mặt hơi ít, ai cũng không ngờ anh sẽ không nói lời nào mà đánh tài xế gây tai nạn một trận như vậy.
May người bị đánh không truy cứu trách nhiệm của anh, bằng không thì hai người còn phải tới đồn công an một chuyến nữa.
Nhan Khê cũng không có ý muốn quấy rầy cảnh sát giao thông, cô móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi một chiếc taxi để về nhà.
"Này," Nguyên Dịch đứng ở bên ngoài nhìn Nhan Khê, "Bây giờ cô về nhà à?"
Nhan Khê trừng mắt nhìn anh, không nói chuyện.
"Đi thôi, tôi tiễn cô về." Nguyên Dịch hất cằm, "Lúc này không dễ đón xe đâu."
"Không cần," Nhan Khê lắc đầu, "Tôi sợ người khác hiểu lầm chúng ta là một đôi, nói tôi ôm đùi nhà giàu."
Sao cô gái này lại nhỏ mọn như vậy, còn nhớ tới việc vừa rồi chứ? Anh Xùy một tiếng, xoay người đi, đi đến cửa xe, lại nhịn không được mà quay đầu nhìn. Cô gái này nhìn nhỏ nhắn yếu ớt, nếu như gặp phải một tài xế có lòng dạ xấu xa, hoặc là cả buổi không đợi được xe, gặp phải chuyện bại hoại gì, lương tâm của anh sẽ cắn rứt.
Sắc mặt anh đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn cam lòng quay lại: "Yên tâm đi, tất cả mọi người đều biết rõ tôi thích người môi đỏ ngực lớn chân dài, sẽ không nhầm chúng ta là một đôi đâu, cô nhanh lên xe đi."
Nhan Khê cúi đầu nhìn ngực và chân mình, ngực của cô rất nhỏ, chân của cô rất ngắn sao?
Mắt của Nguyên nhị thiếu gia này đích thị là bị mù rồi!
"Cô vẫn là con gái," Nguyên Dịch thở dài, một lúc sau mới xoay mặt nói, "Vừa rồi là tôi nói nhầm, cô đừng để trong lòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!