Chương 7: Cô vừa mới tới có vài ngày, đã làm hỏng của công rồi sao?

Editor: Hy

Triệu Bằng thấy Nhan Khê mặt đầy ngượng ngùng, tưởng rằng cô còn trẻ nên da mặt mỏng, nên khen ngợi thêm mấy câu nữa, sau đó quay người mở cửa xe, chuẩn bị rời đi. Nhưng hắn kéo mấy cái, cửa xe vẫn không nhúc nhích.

"Sao thế?" Tài xế cũng xuống theo, giơ tay kéo cửa, cửa xe vẫn không nhúc nhích như cũ.

"Cái xe rách!" Tài xế hạ giọng mắng một câu, định mắng thêm mấy câu hung hãn nữa, nhưng quay đầu thấy Nhan Khê đang cười dịu dàng ở phía sau hắn, đầy một bụng những câu mắng kinh điển cũng nuốt trở lại, "Nhan tiểu thư, để cho cô chê cười rồi, cái xe này hay xảy ra vấn đề, đã sớm nên thay rồi, nhưng phía trên một mực không cấp tiền xuống."

Hắn ngày ngày mở cái xe này đi tới đi lui, trong lòng đã sớm toàn là một bụng lửa giận.

"Cửa không mở được, vậy leo từ phía trước xuống?" Triệu Bằng vuốt vuốt cái mũi.

"Em thử một chút," Nhan Khê đưa micro cho tài xế, giơ tay kéo cửa xe, quả nhiên cửa rất chặt. Cô hít sâu một hơi, dùng hết sức kéo một cái, nhưng cửa không mở ra mà tay nắm cửa lại bị rơi.

Trong bãi đậu xe một mảng tĩnh mịch.

Nhan Khê nhìn tay nắm cửa trong tay mà há hốc mồm, cô vừa mới đi làm được vài ngày, đã làm hỏng của công rồi sao?

"Ha ha ha ha," Triệu Bằng cười nắc nẻ, chỉ tay nắm cửa ở trên tay Nhan Khê, "Tiểu Nhan, sức lực ở tay của em so với tài ăn nói còn lợi hại hơn nha!"

Nhan Khê chờ Triệu Bằng cười xong mới sâu kín lên tiếng, "Anh Triệu, hay là em gọi người tới đón chúng ta." Cô cúi đầu nhìn váy ở trên người mình, từ ghế tài xế mà trèo về phía sau, cũng quá khó coi rồi.

Triệu Bằng im lặng, phía sau có đèn xe, một chiếc xe đang tiến tới đây, đèn của xe làm hắn hoa cả mắt.

Từ từ dừng lại ở cạnh xe của bọn họ, cửa xe tự động hạ xuống, bên trong có một người đàn ông đang ngồi. Triệu Bằng dự đoán một chút về giá của chiếc xe này, lại thấy mặt tài xế nặng trĩu mắt thì liếc ngang liếc dọc, yên lặng lùi về phía sau một bước.

Không đắc tội nổi rồi.

Nguyên Dịch nhìn Nhan Khê mặc đồ trắng, nhếch miệng chứ không nói lời nào, nhìn vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

Nhan Khê vừa bị đen của xe làm cho hoa cả mắt, nhìn về chỗ ánh sáng yếu thì không nhìn rõ cho lắm, cô híp mắt nhìn trong xe một cái, miễn cưỡng phân biệt được tài xế là đàn ông, quay đầu gọi điện cho bố, để cho ông sắp xếp một tài xế tới đây.

Nguyên Dịch nghe thấy cô gái này dường như đang làm nũng với người ở đầu dây bên kia, cười nhạo một tiếng, anh ngược lại đã quên, người ta không phải là người không có bối cảnh. Đại khái là bởi vì biểu tình của cô gái này khi làm hỏng tay nắm xe rất buồn cười, chọc cho anh vui vẻ một chút, anh mới hiếm khi nổi lên ý tốt muốn giúp đỡ.

Nhưng mà không dùng được, anh cũng lười phí tâm tư, miễn cho sau này bị người khác nhìn thấy, hiểu lầm là anh đang dụ dỗ phụ nữ đã có chồng.

Thấy chiếc xe ở trước mặt họ từ từ lái đi, Triệu Bằng thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng bọn họ không cẩn thận mà đắc tội với một đại nhân vật nào đấy.

"Anh Triệu, trước tiên chúng ta cứ tìm một chỗ nghỉ gần đây đã, tài xế của bố em sẽ tới đón chúng ta ngay." Nhan Khê cúp điện thoại, thấy chiếc xe đứng ở trước mặt họ đã đi rồi, "Tài xế vừa rồi quen biết anh à?"

"Anh cũng rất muốn quen đấy," Triệu Bằng thở dài, mặt đầy tiếc nuối, "Đáng tiếc người ta không cho anh cơ hội này."

"Em hiểu." Nhan Khê làm biểu cảm em hiểu, đem những lời tiếp theo của Triệu Bằng chặn lại.

Vị nữ chủ trì mới tới này, hình như cũng không phải yểu điệu như bề ngoài thì phải?!

Hôm sau Tống Hải liền lấy danh nghĩa tài trợ, đưa đến kênh số 8 hai chiếc xe Van mới tinh, khí thế của kẻ có tiền hiện ra hết.

Cái gọi là ăn thịt người mềm miệng, bắt người ngắn tay*, hai chiếc này khi ra khỏi đài tác nghiệp đều phải dùng đến, cộng thêm chuyện Nhan Khê tới, cho nên không tới một tháng, Nhan Khê liền cùng kết thành một khối với các đồng nghiệp, học được rất nhiều từ các kênh cũ.

*ăn thịt người mềm miệng, bắt người ngắn tay: khi chiếm tiện nghi của người khác, phải trả giá bằng sự tôn nghiêm, phải vâng vâng dạ dạ, luôn kém người đó một bậc.

Từ sau chuyện cửa xe, giữa Triệu Bằng và Nhan Khê không còn lạnh nhạt khách sáo nữa, cộng thêm hai người họ thường xuyên ra ngoài công tác cùng nhau, cho nên có mấy phần thân thiết.

Ví dụ như ở bên trong khu dân cư cũ, gặp phải chó lớn được nuôi phi pháp, Nhan Khê không nói hai lời, cởi giày cao gót chạy về phía xe. Lý do là chỉ cần chạy qua Triệu Bằng, cô sẽ an toàn.

Lại ví dụ như gặp phải vụ tranh chấp ở quê, hai chị lớn mắng nhau giữa đường phó, Triệu Bằng không chút do dự mà đấy Nhan Khê lên, lý do là cô là con gái, con gái với nhau thì dễ khuyên bảo hơn, cuối cùng làm hại Nhan Khê suýt nữa thì bị hai chị đó túm tóc.

"Anh, anh Triệu," Nhan Khê tê liệt ngồi thở hổn hển ở trong xe, duỗi mấy ngón tay run rẩy chỉ vào Triệu Bằng, "Anh không phúc hậu gì cả, thiếu chút nữa là em bị hai vị đại tỷ kia tàn sát rồi đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!