Editor: Hy
Buổi sáng lái xe của Tống Hải đến đài truyền hình, xuống xe thấy bên ngoài vây quanh nhiều fans đang giơ băng dôn biểu ngữ, những fans này ăn mặc thống nhất, đa số là nam.
Thỉnh thoảng có nghệ sĩ lớn tham gia chương trình của đài, sẽ xuất hiện tình trạng như này, đã sớm không còn lạ nữa. Nhan Khê không nhìn lâu, sau khi vào cửa thì gặp Tiểu Dương, hai người vừa nói chuyện vừa chờ thang máy.
"Nghe bảo hôm nay có một tổ phim muốn tới tuyên truyền phim điện ảnh, nam nữ chính đều là người nổi tiếng, hai giờ chiều mới bắt đầu ghi hình, nhưng sáng sớm fans hâm mộ đã đứng trông rồi," Tiểu Dương hơi đau lòng, "Từ buổi sáng cho đến chiều, những nghệ sĩ kia chưa chắc đã đi cửa mà fans đang đứng."
"Bọn họ cao hứng," Nhan Khê sửa lại mái tóc rối của mình, "Đại khái là một loại nhu cầu tinh thần của họ, bọn họ hưởng thụ cảm giác theo đuổi thần tượng, hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi nhìn nghệ sĩ của mình chậm rãi phát triển, chỉ cần không ảnh hưởng tới sinh hoạt, thật ra cũng coi là một loại giải trí tinh thần."
"Chị nói hay mà lại có đạo lý," Tiểu Dương chú ý thấy có người khác tới, không nói về đề tài fans hâm mộ này nữa, cô bé cười với Nhan Khê, không nói thêm gì nữa.
Cửa thang máy mở ra, Nhan Khê và Tiểu Dương còn chưa đi vào, liền có mấy người tiến lên canh ở cửa thang máy, để cho một phụ nữ đeo kính râm đi vào trước.
Trợ lý và bảo vệ vây quanh chị ta kia, đem chị ta cách ly với thế giới bên ngoài, chị ta cao cao tại thượng, những người khác là nhân sĩ phàm trần. Trong lòng Tiểu Dương có chút sợ hãi, không dám đi vào.
"Cô Thẩm, chào cô," Nhan Khê nhận ra người phụ nữ này là Thẩm Tinh Nhan, liền chủ động bắt chuyện, lôi kéo Tiểu Dương vào trong thang máy.
Thẩm Tinh Nhan tháo kính xuống, cười với cô: "Xin chào, cô là người dẫn chương trình của kênh 8, Nhan Khê?" Chị ta nhớ rõ cô bé này, mấy tháng trước có gặp ở cửa thang máy.
"Đúng vậy," Nhan Khê chú ý tới vệ sĩ của Thẩm Tinh Nhan ấn nhiều lần một con số, chính là chỗ tầng tám, "Cô Thẩm còn nhớ em, em thật có chút bất ngờ."
"Tôi có xem qua hai kì của chương trình, dẫn rất khá," Thẩm Tinh Nhan nhìn cô bé còn trẻ tuổi này, hơn mười năm trước chị ta cũng là tuổi này, còn đang làm việc cho người dẫn chương trình, bây giờ nhìn hậu bối trẻ tuổi, có loại cảm giác năm tháng chính là con dao sắc. Cho dù bảo dưỡng tốt, làn da cũng đã hơn 40 tuổi, so ra kém với người trẻ tuổi tươi mới, "Cố gắng thêm, sau này còn nhiều cơ hội."
"Cảm ơn cô Thẩm," Nhan Khê hơi sững sờ, cô hơi cúi với Thẩm Tinh Nhan.
Thang máy vừa vặn đến, cô cung kính nói với Thẩm Tinh Nhan: "Cô Thẩm, đến kênh 8 rồi, hẹn gặp lại."
"Ừ," Thẩm Tinh Nhan nhẹ gật đầu, sau khi Nhan Khê và Tiểu Dương ra khỏi thang máy, mới đeo kính lại.
"Chị Thẩm," trợ lý nói nhỏ bên tại chị, "Hình như đây là người dẫn chương trình của một chương trình nhỏ?" Nổi ở trên mạng được mấy ngày thì coi là cái gì, bây giờ nổi tiếng so với sao còn nhiều hơn, cái loại nổi thoáng qua này, ai còn nhớ rõ chứ? Với địa vị của chị Thẩm, muốn làm dẫn chương trình của đài quốc gia cũng được, cần gì ôn hòa với loại người mới kia?
"Dẫn chương trình không phân biệt lớn nhỏ," Thẩm Tinh Nhan thản nhiên nói, "Có kiên trì có lí tưởng, đáng được chị tôn trọng."
Chị đã lăn lộn nhiều năm như vậy, sớm đã buông tha nhiều nguyên tắc, nhưng nhìn Nhan Khê như vậy thật muốn làm chút chuyện của người dẫn chương trình, trong lòng có thêm vài phần tôn trọng. Mặc dù không biết Nhan Khê có thể kiên trì bao lâu, nhưng ít ra cô ấy bây giờ, có nguyên tắc kiên trì.
Trợ lý hiểu rõ ý trong lời của Thẩm Tinh Nhan không nói thêm gì nữa.
"Aaaaa, vừa rồi cơ hội tốt như vậy, em lại không chụp ảnh cùng cô Thẩm," Tiểu Dương ngực đau giống như tổn thất mấy triệu vậy, vì sao vừa rồi mình lại sợ như vậy, một câu cũng không dám nói, "Tiểu Nhan, chị thật lợi hại, ngay cả cô Thẩm cũng biết chị," Khó trách mình chỉ có thể làm hậu kì, còn Tiểu Nhan có thể dẫn chương trình, chính là do lá gan của mình, nếu thật xuất hiện trước ống kính, còn không cà lăm sao?
"Lợi hại cái gì," Nhan Khê nhéo nhéo tay tiểu Dương, "Lòng bàn tay chị đều đổ mồ hôi đây này."
Tiểu Dương thừa cơ bóp tay cô một cái, "Mồ hôi hay không không biết, nhưng tay thật mềm, ở nhà chị không cần làm nội trợ sao?"
"Thỉnh thoảng vẫn rửa chén bát," Nhan Khê đẩy đẩy tay tiểu Dương, "Nữ sắc lang!"
"Thỉnh thoảng của chị là năm ngày một lần, hay là nửa tháng một lần?"
Nhan Khê không phản bác được, thoạt nhìn cô lười vậy sao?
"Nữ sắc lang cái gì?" Trần Bội đem báo cáo giao cho Nhan Khê, "Đây là đề tài hai ngày này, em lựa chọn đi," Từ khi tiết mục về Tiểu Tùng và tổ chữa cháy thành công, lời nói của Nhan Khê trong tổ càng có trọng lượng, mà ngay cả Trần Bội cũng không khống chế cô chọn đề tài, mà sắp đặt những cái quan trọng, đưa cho Nhan Khê tự chọn.
Nhan Khê lật xem tài liệu, bên trong có một người con trai biến mất nhiều năm, người mắc bệnh nặng trở về, vợ trước tỉ mỉ chiếu cố hắn ta; chồng có chơi bời gái gú cờ bạc, mặc kệ già trẻ trong nhà, người vợ vẫn chăm sóc bố mẹ chồng đang nằm liệt ở giường; Nếu không nữa thì người vợ cả giúp chồng nuôi con riêng, con riêng giờ có tiền đồ, đỗ lên đại học, vì gom học phí cho cậu ta, vợ cả buông tha việc học của chính con trai mình, toàn lực ủng hộ con riêng việc học.
"Đây đều là mấy chuyện cảm động," Nhan Khê đem những tư liệu này bỏ xuống, nói với đồng nghiệp, "Hiện tại đưa những tin này, có thể bộ phận người già thích, nhưng chúng ta càng bị nhiều người mắng hơn."
"Người xem đã định của chương trình là quẩn chúng người già mà," Trần Bội khuyên nhủ, "Người trẻ tuổi ai xem cái này?"
Nhan Khê lắc đầu: "Chị Trần, những tin tức này, có cái nào sống vì chính mình chứ, em nhìn thôi cũng thấy mệt thay cho họ," Cô không bắt người khác có cùng giá trị quan giống cô, nhưng muốn cô tán thưởng loại hành vi này, còn làm tiết mục này để cho càng nhiều người cảm động, lấy khoan dung của mọi người, thật sự không làm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!