"Vương gia, ta say rồi, ta muốn ngủ…"
Với bản tính xấu xa của Chu Đình Án, tôi đoan chắc tên khốn này sẽ buông lời mỉa mai, sau đó chẳng chút nể nang đẩy tôi ngã xuống đất, nhân cơ hội làm tôi bẽ mặt.
Thế nhưng, hắn chỉ cụp mắt nhìn, rồi dịu dàng "Ừm" một tiếng, thu kiếm, bế xốc tôi lên, đoạn nói với Giang Dư Hòa: "Mạng chó của ngươi, lần sau bổn vương sẽ đến lấy!"
Hắn dẫn theo một đám người ầm ầm trở về vương phủ.....
10
"Thích đến lầu xanh? Mấy ả đàn bà đó có gì hay, thô tục, lòe loẹt, cả người nồng nặc mùi phấn son, bổn vương ngửi thôi đã muốn nôn."
Chu Đình Án ngang ngược đặt tôi lên giường, vừa quát vừa nhúng khăn lau mặt, lau tay cho tôi.
"Sao lại nồng, rõ ràng là rất thơm…"
Tôi lẩm bẩm đáp lời, vừa định giơ tay lên, lại bị Chu Đình Án mạnh mẽ ấn xuống.
"Đừng động, toàn mùi rượu, bổn vương lau người cho nàng."
Có kinh nghiệm từ tối qua, Chu Đình Án cởi quần áo tôi rất thuần thục.
Chẳng mấy chốc, tôi đã bị lột sạch.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt Chu Đình Án không chút kiêng dè dừng lại trên người tôi.
Hắn dùng khăn lau từng tấc da thịt, cẩn thận như lau một bảo vật vô giá.
Tôi thấy hắn thật kỳ lạ, rõ ràng là người kiêu ngạo, thiếu kiên nhẫn nhất, vậy mà giờ lại vui vẻ làm chuyện lau người cho nữ nhân như thế này.
"Chu Đình Án…"
"Ừm."
"Bản đồ phòng thủ của Lũng Nam, ngươi đã xem chưa? Ngươi có… có thể đánh chiếm được không?"
Chu Đình Án đang lau đến eo thon của tôi, giọng nói rõ ràng hơi khàn: "Ừm."
Tôi mừng rỡ: "Thật sao?"
"Ừm."
Eo hơi ngứa, tôi vô thức vặn vẹo, sắc mặt Chu Đình Án càng tối hơn.
"Đừng vặn, lát nữa hãy vặn."
Ai muốn lát nữa mới vặn chứ! Tôi nghĩ đến cảnh không lâu nữa có thể đánh chiếm Lũng Nam, nhìn thấy Lũng Nam vương sống không bằng chết, liền không nhịn được cười khúc khích.
Chu Đình Án nhìn tôi chăm chú: "Giang Thanh Dã, có phải ta nên trừng phạt nàng không?"
Tôi cười quay người, không muốn để ý đến hắn, ôm chăn gấm chuẩn bị đi ngủ. Bỗng sau lưng nặng trĩu, rồi cả người tôi bị nhấc bổng, đặt úp lên người Chu Đình Án.
"Ta muốn ngủ…"
Chu Đình Án tự mình kéo quần áo trên người, hôn tôi vừa gấp gáp vừa dữ dội.
Tôi đột nhiên nhớ đến đêm Chu Đình Án bị hạ thuốc.
Nửa đầu đêm chúng tôi đánh nhau thật sự, đánh đến nửa đêm sau, Chu Đình Án có chút mất tập trung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!