Lũng Nam hầu gần như vội vã rời khỏi kinh thành.
Chạy nhanh đến mức nào ư? Tên con trai ngu ngốc của ông ta bận đến nỗi ngay cả Giang Dư Hòa cũng không kịp gặp mặt, liền nằm trên lưng ngựa rời khỏi kinh thành.
Dẫn đến một tháng sau Giang Dư Hòa mới biết hắn ta đã sớm chạy mất.
"Tên cẩu nam nhân này, đúng là đồ bỏ đi. Trước đó còn sống c.h.ế. t nói yêu ta, nói chắc chắn sẽ đến tìm ta. Hôm nay ta mới biết, trạm dịch chỉ để lại mấy tên lính canh hù dọa người, hắn ta đã chạy mất cả tháng rồi."
"Sao nào, tỷ thất vọng lắm à?"
Giang Dư Hòa vắt chân ngồi đối diện tôi một cách vô tư, cắn một miếng quả.
"Sao có thể chứ, nhìn cái dáng vẻ xấu xí của hắn. Hôm đó nói chuyện hắn đỡ ta một cái, ta đã nôn suốt dọc đường."
"Thật ghê tởm, đám người Lũng Nam này sao lại thô lỗ như vậy? Vừa nói chuyện đã có mùi như thể hắn đã ăn hai cân phân vậy."
Tôi khẽ cười: "Nếu tỷ là người Lũng Nam thì sao?"
"Thế thì ta đ.â. m đầu chết, ta mới không muốn cùng giống với lợn."
Giang Dư Hòa là người rất lạc quan, tỷ ấy đi vòng quanh phòng tôi, vừa đi vừa vui vẻ.
"Quả nhiên, vẫn là gả cho nhiếp chính vương tốt hơn. Không nói gì khác, ít nhất thì hắn đẹp trai thật."
"Hoàn cảnh của Chu Đình Án có vẻ an nhàn nhưng thực tế thì sói vây hổ rình. Thái hậu muốn lợi dụng tiểu hoàng đế làm con rối để đoạt quyền, Chu Đình Án hy vọng tiểu hoàng đế có thể tự mình gánh vác, các đại thần vì lợi ích riêng mà d.a. o động không ngừng. Một khi Lũng Nam hầu nổi loạn, trong triều căn bản không có ai ủng hộ Chu Đình Án, những ngày tháng tốt đẹp của hắn căn bản không có mấy năm."
Giang Dư Hòa nghe xong liền sợ hãi, nàng nắm c.h.ặ. t t.a. y tôi.
"Vậy còn chờ gì nữa, muội muội, không thể vì một tên nam nhân mà liên lụy đến bản thân, muội mau chóng hòa ly với hắn đi."
"Cha chúng ta tuy không có bản lĩnh gì nhưng ít nhất cũng không có ai muốn g.i.ế. c hắn ta. Chỉ cần hắn ta sống đủ lâu, chúng ta để hắn ta nuôi thêm mấy chục năm nữa cũng không có vấn đề gì."
Tôi nghe xong bật cười: "Vậy mấy chục năm sau thì sao? Cha c.h.ế. t rồi, chúng ta phải làm sao?"
"Này, nghe muội nói thế này, sao lại giống như đang nguyền rủa cha chúng ta vậy?"
Giang Dư Hòa chọc tôi một cái, lại nghiêng đầu nghiêm túc nói: "Nếu lão già kia mà c.h.ế. t thật… thì cũng chẳng sao. Tỷ tỷ ta xinh đẹp như hoa, quần thần dưới trướng đầy rẫy, còn nuôi không nổi muội sao?"
Cửa kẽo kẹt mở ra, Chu Đình Án mặt không biểu cảm bước vào, vứt thanh đao dài hai mét lên bàn. Giang Dư Hòa theo thói quen định chui xuống gầm bàn.
"Được lắm, nhân lúc bổn vương không có nhà, chạy đến tận nhà ăn trộm rồi à."
Giang Dư Hòa ngồi xổm trên đất run lẩy bẩy: "Không có chuyện đó, không có chuyện đó. Giang Thanh Dã đã gả cho Vương gia rồi, sống là người của Vương gia, c.h.ế. t là ma của Vương gia, không liên quan gì đến nhà họ Giang."
Đồ bỏ đi.
Chu Đình Án nghe vậy rất hài lòng, nhìn tôi nói:
"Lũng Nam vương có dị động, hoàng thượng cho ta đi dẹp loạn, ta phải rời khỏi kinh thành một thời gian."
"Bao lâu?"
"Không biết, đó là địa bàn của Lũng Nam vương, đi không trở về cũng chưa biết chừng."
Chu Đình Án nói nhẹ bẫng, uống một ngụm trà, như thể đang nói chuyện của người khác.
Lẽ ra, nghe nói hắn phải đi Lũng Nam, tôi nên vui mừng mới phải.
Lần này đi, ắt hẳn phải có hành động nhưng không hiểu sao, nghe đến chuyện đi không trở về, tôi lại thấy hơi khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!