Thế giới thứ 4: Y nghiệp và tình yêu
《An ủi cặc bự ở phòng bệnh, cho tình địch chứng kiến cảnh thân mật với sóc nhỏ 》
1
Suốt một đêm Lê Khôi Vĩ không hề chợp mắt, bởi vì chỉ cần nhắm mắt thì giấc mơ được sở hữu Tú Chiêu sẽ biến mất, thay vào đó là hình ảnh cậu đang vui vẻ cùng với người lạ. Rõ ràng trước giờ giấc mơ ấy luôn là hắn làm chủ, nhưng đêm nay lại không giống, Tú Chiêu cười với người khác, nói với người khác, vui vẻ bên người khác mà hắn chỉ có thể đứng một bên nhìn. Lê Khôi Vĩ không hề thích chuyện này, chỉ cần nghĩ thôi hắn cũng muốn nổi điên phá nát mọi thứ.
Đến tận giờ kiểm tra mỗi buổi sáng mà Lê Khôi Vĩ vẫn không thể ngủ được, hắn mất hồn chìm vào suy nghĩ riêng, để mặc những bác sĩ trong phòng khám tới khám lui. Vất vả lắm hắn mới đợi được tới trưa, nhưng lần này Tú Chiêu lại không đi một mình mà còn theo sau một người khác.
"Bác sĩ Vĩ, cậu có bạn tốt thật đấy. Ngày nào em ấy cũng hỏi tôi về cậu, tôi có muốn nói chuyện khác cũng không được."
Nguyễn Minh Phúc vừa nói vừa nhìn Tú Chiêu, mọi sự vui vẻ đều dồn hết lên người cậu. Lê Khôi Vĩ cũng biết yêu, đương nhiên hắn hiểu rõ ánh nhìn chỉ dành cho người mình thích này, trong lòng khó chịu nhưng không muốn thể hiện ra. Hắn vẫy tay ra hiệu cho Tú Chiêu lại gần mình, dùng một tay ôm eo cậu vào lòng, giọng nói khổ sở như phải chịu gì đó ấm ức lắm:
"Tú Chiêu, nhớ em quá... chờ em đến nỗi vừa đói vừa đau..."
Ngại có người khác ở đây nên Tú Chiêu chỉ vuốt tóc hắn, vội vàng mở hộp đồ ăn mình đã chuẩn bị ra. Cậu xót người yêu bị đau nên vừa mở vừa mắng:
"Đã bảo anh phải ráng ăn cái gì đó vào bụng mà, nếu anh còn nhịn nữa thì vết thương sao mà khỏi được."
Hộp cơm nóng ấm được bảo vệ rất kĩ, bên trong được Tú Chiêu nấu theo thực đơn dành cho người bệnh, cậu còn nấu thêm món thịt hầm củ và trái cây mà Lê Khôi Vĩ thích ăn. Tú Chiêu cẩn thận bưng từng khay đồ ăn ra cho hắn, cũng không cảm nhận được không khí căng thẳng trong phòng.
Lê Khôi Vĩ hưởng thụ từng hành động quan tâm mà sóc nhỏ dành cho mình, thỉnh thoảng hắn lại dành ra một chút sự quan tâm để nhìn người còn lại trong phòng, cảm giác giành được sự chú ý của người yêu khỏi kẻ khác làm hắn sung sướng. Lê Khôi Vĩ biết bản thân mình không thể kiềm chế được nữa, bộ mặt giả tạo mà hắn cất công xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ thành bụi mịn.
Hắn không phải là một người vô cảm, cũng không phải là một tên khuyết thiếu tình thương như người khác nhìn thấy. Mà hắn chính là một kẻ tâm thần, sinh ra đã mang khát khao mãnh liệt để tìm thứ thuộc về mình. Bên trong hắn chính là một con người bệnh hoạn, xấu xa, ích kỷ, trong đầu lúc nào cũng chỉ suy nghĩ làm sao để độc chiếm Tú Chiêu, làm cho cậu sống không thể thiếu mình. Nhưng để thực hiện nó thì hắn phải giả vờ không để ý, mang một lớp mặt nạ luôn đối xử dịu dàng và bao dung Tú Chiêu, luôn cho cậu tự do bay nhảy dưới mí mắt của mình.
Vẻ mặt của Lê Khôi Vĩ bây giờ rất thú vị, giống như chỉ cần Tú Chiêu ra khỏi đây thì hắn sẽ đâm luôn một nhát vào người đối diện vậy. Nguyễn Minh Phúc thản nhiên thưởng thức vẻ mặt khó coi của hắn một lúc mới chủ động đi ra ngoài. Chung quy anh cũng không muốn bản thân phải chịu áp lực từ đôi tình nhân mới biết yêu kia, để đồng nghiệp của mình đau khổ đấu tranh tâm lí không phải là phong cách làm việc của anh.
"Anh đau lắm à? Sao mặt anh khó chịu thế ạ? Hay là cơm em nấu không ổn?"
Tú Chiêu chạm má hắn, gò má lạnh lẽo góc cạnh ngày trước đã gầy hơn nhiều, nhưng kết hợp với vẻ mặt không có chút sức sống này thì lại càng đáng sợ hơn.
"Không có, tôi rất thích cơm của em nấu. Chỉ là trong người không khỏe nên mới khó chịu thôi."
Độ sát thương của câu nói này rất lớn, sóc nhỏ của hắn lập tức muốn khóc, bàn tay nhỏ lấy từng muỗng thức ăn đút tận miệng, dùng chất giọng ngọt ngào nhẹ nhàng nhất dễ dỗ dành tâm trạng của hắn. Lê Khôi Vĩ nhếch môi, đôi mắt đen truyền lập lòe một vài vệt sáng nhỏ, ngoan ngoãn ăn sạch đồ ăn trong hộp.
Tú Chiêu phải dỗ hắn thật lâu mới giải quyết xong phần cơm hôm nay. Cậu thở phào một hơi, cởi bớt áo bên ngoài ra để thoát bớt mồ hôi, lấy hoa quả đã cắt sẵn ra đặt trên bàn nhỏ. Gương mặt cậu non nớt đáng yêu, đã qua tuổi trưởng thành nhưng vẫn hệt như một cậu trai mới lớn. Đáng lẽ người được yêu thương chăm sóc phải là cậu mới đúng, nhưng lúc này lại phải chạy đi chạy về, mỗi ngày đều tốn công làm cơm vì hắn.
"Tú Chiêu, em giỏi lắm. Cảm ơn em đã chăm sóc tôi nhé."
Lê Khôi Vĩ vừa nói vừa rướn người tới hôn cậu, thân mật dụi má vào chiếc cổ thon dài trắng nõn của người yêu. Mùi hương ngọt ngào đặc biệt quanh quẩn trong mũi làm hắn nổi lên ham muốn, châm một mồi lửa vào dục vọng đã lâu chưa bùng cháy. Mà chủ nhân của mùi hương kia lại ngây thơ không biết gì, mặt đỏ như son đáp lại trên tóc hắn những nụ hôn dịu dàng.
"Anh cũng chăm sóc em rất nhiều mà... em sẽ không bỏ rơi lúc anh bị đau đâu..."
Trong phòng tràn ngập không khí tình cảm, Tú Chiêu vận dụng hết khả năng của mình để an ủi Lê Khôi Vĩ, còn hắn lại tận dụng hết cơ hội của mình để khiến cậu thương mình nhiều hơn. Đúng lúc này hắn đột nhiên nhíu mày, toàn thân đau đớn như bị kim đâm, cơn đau dữ dội đến mức khiến Lê Khôi Vĩ không chịu nổi mà rên rỉ một tiếng, gương mặt trắng bệch không còn chút màu sắc nào.
Tú Chiêu vội vàng dọn dẹp đồ ăn rồi lập tức đỡ lấy hắn:
"Anh sao thế?! Để em gọi bác sĩ nhé!.."
Lê Khôi Vĩ giữ chặt eo cậu lại bên mình, lắc đầu yếu ớt nói:
"Không sao, tôi mệt thôi. Dạo này tôi rất hay bị đau như vậy, cảm giác giống như có gì đó nghẹn trong cơ thể không thể thoát ra được. Em không cần phải gọi bác sĩ tới đâu..."
Tú Chiêu giãy giụa không cho hắn ôm nữa, nhưng càng làm hắn lại càng ôm chặt hơn, giọng nói càng lúc càng yếu ớt khẩn thiết:
"Tôi chỉ cần em cho tôi ôm một chút thôi, chỉ có ôm em mới không đau..."
Dù Tú Chiêu không biết lời nói của hắn có thật hay không, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng im không chạy đi nữa. Cậu xem kĩ từng vết băng, xác định không chảy máu mới thở phào một hơi. Bản thân Lê Khôi Vĩ cũng là một bác sĩ, nhưng không lúc nào là không làm cho Tú Chiêu ngừng lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!