Thế giới thứ 4: Y nghiệp và tình yêu
《Bị tình địch sỉ nhục trước đám đông, ghen》
Lê Khôi Vĩ tỉnh lại gần một tuần mà vẫn không thấy Tú Chiêu vào thăm mình, trong lòng hắn có chút lo lắng. Cơ thể suy yếu sau khi tai nạn làm hắn rất bực bội, không những không thể đi lại mà tạm thời hắn còn phải trông cậy hoàn toàn vào người khác.
Lê Vĩnh Khanh dùng quyền lực của mình cắt đứt mọi tin tức của con trai, ông cũng cấm túc Lê Khôi Vĩ tại bệnh viện. Ngoài những y tá cùng người nhà thì không ai được phép đến gần, tất nhiên Tú Chiêu cũng không ngoại lệ. Mai Khánh Trân lợi dụng điều này để điều tra cậu, không ngờ thật sự quan hệ giữa cả hai vô cùng tốt.
Lê Khôi Vĩ đang qua lại với Tú Chiêu, thậm chí trong thời gian cô về nước thì hai người vẫn còn mặn nồng thân mật hẹn hò. Hắn nổi tiếng là người lạnh nhạt, từ khi quen biết tới hiện tại Mai Khánh Trân chưa bao giờ thấy một Lê Khôi Vĩ dịu dàng săn sóc đến như vậy. Nhìn từng tấm ảnh được gửi về, trong lòng cô bùng lên lửa giận, nhẫn nhịn lâu như thế mà lại bị một tên con trai ẻo lả cướp mất, mối thù này không trả thì cô ăn không ngon ngủ không yên.
Mỗi buổi sáng phòng khám sẽ được mở ra để các bác sĩ kiểm tra tình hình, đây là lúc Lê Khôi Vĩ đau đớn và khó chịu nhất. Hôm nay hắn không chỉ chịu đựng một mình nữa, Lê Vĩnh Khanh và Trịnh Thu Hương cũng có mặt. Bọn họ đứng một bên im lặng nghe bác sĩ dặn dò, thỉnh thoảng lại nhíu mày vì tiến độ hồi phục không như dự kiến.
Đợi đến khi kiểm tra xong, Lê Vĩnh Khanh bước đến cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt không có tinh thần của Lê Khôi Vĩ, chậm rãi lên tiếng:
"Không vui chuyện gì? Nếu không phải mày chạy đi lung tung thì chuyện này đã không xảy ra. Coi như lần này là một bài học, nếu mày còn nổi loạn nữa thì đừng có trách bố."
Lê Khôi Vĩ ngẩng đầu lên nhìn ông, dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó, hỏi lại:
"Bố đã cấm em ấy không được vào đây đúng không?"
Vốn dĩ Lê Vĩnh Khanh không muốn làm lớn chuyện, nhưng khi nghe hắn vừa nhắc đến Tú Chiêu thì ông đã bùng nổ. Lớn tiếng mắng:
"Mày còn nhắc tới thằng nhóc đó làm gì?! Tao đã nói từ đầu mày không nên qua lại với đàn ông. Vậy mà mày vẫn làm, tao thật hối hận khi đã không tống mày vào trại tâm thần, chữa cái bệnh quái dị đó của mày. Thằng chó chết!"
Trịnh Thu Hương thấy ông giơ tay lên chuẩn bị đánh thì vội vàng chạy tới ôm lại. Bà gấp gáp khuyên nhủ Lê Khôi Vĩ:
"Con mau xin lỗi bố đi, không được để ông ấy giận quá lâu. Con đừng ngang bướng nữa..."
Lê Khôi Vĩ ngắt lời bà, hắn nhìn thẳng vào mắt của Lê Vĩnh Khanh, gằn từng tiếng một:
"Em ấy là người yêu của con, mong bố tôn trọng em ấy. Con muốn gặp em ấy, bố đừng can thiệp vào."
Câu nói của hắn đã hoàn toàn chọc giận Lê Vĩnh Khanh. Ông tức đến nỗi bật cười, nói lớn:
"Yêu? Nực cười, mày mà cũng nói yêu với thằng nhóc đó được. Mày xem lại bản thân mày bây giờ đã biến thành cái loại gì? Nó có còn thích mày nữa hay không? Tao nghĩ không chừng nó còn đang bận tìm kiếm thằng đàn ông khác, vui vẻ ăn chơi bên ngoài không rảnh bận tâm đến mày đâu."
Ông càng nói càng hưng phấn, giống như đã bắt được điểm yếu của con trai mình. Đứa con này chính tay ông ta nuôi lớn, hắn cũng chính là cái gai trong mắt của ông. Để trừng trị đứa con không nghe lời này mà ông phải tốn biết bao công sức, kiềm hãm sự phát triển của hắn. Từ nhỏ Lê Khôi Vĩ đã đối nghịch với ông, không những thích đàn ông mà còn công khai tìm kiếm người trong mơ của mình, từ chối mọi hôn sự mà ông tốn công sắp xếp.
"Mày trừng tao cái gì?! Hôm qua tao còn thấy nó vui vẻ đi với người khác cười cười nói nói. Mày ở đây ra vẻ thâm tình nó cũng không thấy được đâu, tốt nhất mày nên đối xử với Khánh Trân cho tốt vào. Con bé mới chính là tương lai của mày, nếu mày còn nổi điên nữa thì tao sẽ xử thằng nhóc đó trước, sau đó tống mày vào trại tâm thần đấy!"
Tú Chiêu chính là điểm yếu của Lê Khôi Vĩ, chỉ bằng vài câu mà hắn đã mất khống chế, bộ dạng điên cuồng như chó dại. Hắn bật dậy lao về phía cửa, bất chấp đau đớn với lấy cổ áo của Lê Vĩnh Khanh, gào thét:
"Không được phép làm hại em ấy! Tôi sẽ không tha cho ông đâu!!"
Trịnh Thu Hương không nhìn thấy con trai điên cuồng thế này từ lâu lắm rồi, bà lại sợ giống như năm đó, vội vàng đẩy Lê Vĩnh Khanh ra khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa lại. Bà vừa đỡ Lê Khôi Vĩ vừa nhẹ giọng xoa dịu hắn:
"Bố con chỉ hù dọa con thôi, ông ấy sẽ không làm thật đâu. Con đừng làm bố giận nữa, mẹ sẽ bí mật cho thằng bé ấy gặp con. Nhưng con phải có chừng mực, nếu còn gây ra chuyện nữa thì mẹ không gánh nổi đâu, có biết không hả?"
Lê Khôi Vĩ gật đầu thở dốc, gương mặt trắng bệch vì nhịn đau. Hắn cắn răng nén chặt cảm xúc điên loạn của mình xuống, chậm rãi ổn định lại hơi thở của mình. Lời của mẹ giống như một liều thuốc có thể xoa dịu tâm trạng của hắn, chỉ nháy mắt mà con người khát máu như thú dữ kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bộ dáng nghiêm túc lạnh nhạt bình thường.
Trịnh Thu Hương đau lòng thay con trai, vén chăn cho hắn rồi nói:
"Mẹ sẽ gọi người lấy thuốc, đã lâu lắm rồi con không uống nên không kiềm chế được thôi. Sao con cứ cố gắng bó chặt bản thân làm gì? Con làm vậy không thấy mệt sao... Sau này chỉ cần con không khiến bố nổi giận nữa thì cái gì mẹ cũng cho con, nếu cứ thế này thằng bé kia mà thấy thì không thích con nữa đâu."
Trịnh Thu Hương biết từ nhỏ con trai của mình đã có một sự cố chấp điên cuồng trong người, khác hẳn với dáng vẻ mà hắn cho người khác thấy. Khi đó ông bà chỉ nghi ngờ con trai bị áp lực tâm lí nên mới sinh ra ác mộng, nhưng càng lớn hắn càng bộc lộ những hành vi kì quái của mình, một lòng chỉ muốn tìm kiếm một người mơ hồ mà mình chưa từng gặp. Cũng vì chuyện này mà hai bố con chưa từng nói chuyện cùng nhau đàng hoàng, gặp nhau là sẽ nảy sinh tranh cãi.
Bà cũng rất đau lòng khi thấy trạng thái chỉ muốn chết của con trai, lại càng đau lòng hơn với tính cách càng ngày càng lạnh lùng của hắn. Từ bé đến lớn chỉ có bà là hiểu mong muốn trong lòng của Lê Khôi Vĩ nhất, thằng bé kia khẳng định cũng liên quan đến người hắn muốn tìm kiếm cho nên hắn mới mất khống chế như vậy.
"Nghỉ ngơi cho tốt, mẹ sẽ đưa cậu ấy đến gặp con. Mẹ nghe nói thằng bé ấy ngày nào cũng tới bệnh viện, chắc là cũng mong được gặp con nhiều lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!