Chương 32: * [hiện Đại] Thế Thân

Thế giới 3: Thế thân và tổng tài

《Người nhà xuất hiện, hình mẫu tổng tài tiêu chuẩn, thế thân mang thai》

1

Tú Chiêu mệt mỏi rã rời mở cửa văn phòng ra ngoài, tên tổng tài biến thái dâm dục của cậu vừa mới sung sướng đi họp. Hắn đã mượn lồn non của cậu tròn nửa ngày, hại toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng như bị cán qua, đau nhức ê ẩm. Kể từ ngày Trịnh Lâm Phong thuyết phục được cậu đến công ty, không ngày nào hắn không mượn cớ để cặc bự ngâm vào lồn non, bắt cậu ủ tinh cả ngày mới chịu.

Hơn nữa hắn cũng rất biết ý, địt nhừ cậu xong thì lập tức dỗ dành bằng đồ ăn ngon, xoa bóp thoải mái để Tú Chiêu nguôi giận. Vì có cục cưng của mình trong phòng làm việc, Trịnh Lâm Phong không cho bất kì người nào không có sự cho phép của hắn vào đây, thậm chí cả thư kí bên cạnh mình cũng không được.

"Cậu để cho tôi vào gặp nó có được không? Nó nhất định sẽ gặp tôi mà! Dù sao tôi cũng là mẹ nó, chẳng lẽ ngay cả mẹ nó cũng không muốn gặp sao?"

Tú Chiêu vừa mở cửa ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài. Là thư kí của Trịnh Lâm Phong và một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ kia mặc một chiếc đầm đỏ thẫm vô cùng sang trọng, gương mặt cũng vô cùng quý phái, giống hệt như những phu nhân trong phim tài phiệt cậu đã từng xem trên tivi. Thư kí của Trịnh Lâm Phong rất cứng rắn, cho dù người phụ nữ kia có nói bao nhiêu, anh ta vẫn một mực cản đường không cho vào.

"Xin lỗi phu nhân, chủ tịch Trịnh đã có chỉ thị không cho phép bất kì ai vào văn phòng chủ tịch khi chủ tịch không có ở đây. Mời phu nhân về cho!"

Tú Chiêu thấy người phụ nữ này ăn mặc sang trọng như vậy, dựa theo lời nói của thư kí thì bà ấy chắc hẳn có vai vế rất cao. Hơn nữa bị chặn đứng ở đây đúng là có hơi bất lịch sự, vì vậy Tú Chiêu bước tới ngăn hành động muốn tiễn người về của anh ta, lịch sự mời vị phu nhân kia vào văn phòng của Trịnh Lâm Phong ngồi.

"Lúc nãy thư kí của chủ tịch Trịnh chỉ làm theo nguyên tắc thôi ạ, xin phu nhân đừng để ý."

Tú Chiêu pha một bình trà rồi rót cho người phụ nữ đang ngồi ở ghế sofa, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới của bà ấy làm cậu nổi da gà, trong lòng căng thẳng. Lúc này người phụ nữ kia mới chầm chậm bưng ly trà lên thổi nguội, nhẹ nhàng nói với Tú Chiêu:

"Cậu là ai? Tôi chưa từng thấy cậu bao giờ, cậu là thư kí mới của Lâm Phong phải không?"

"Dạ... cũng có thể nói như vậy ạ..."

Tú Chiêu ngượng ngùng gật đầu, cậu không dám nói mình là người yêu của Trịnh Lâm Phong. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt không thân thiện lắm gây áp lực vô hình cho mình, bàn tay không tự chủ được siết chặt góc áo, chờ đợi người phụ nữ kia nói tiếp. 

"Tôi là mẹ của Lâm Phong. Đã hơn một tháng nay nó không thèm về nhà, hôm nay tôi mới lên đây xem thử nó như thế nào. Đến cả gia đình cũng không thèm nhìn một lần nào."

Tú Chiêu âm thầm giật mình, Trịnh Lâm Phong không hề nhắc gì về gia đình cho cậu biết. Cậu cứ nghĩ rằng hắn lớn như vậy rồi thì sẽ tự lập, có nhà riêng xe riêng và sự nghiệp riêng. Cho nên khi yêu hắn mới thoải mái như vậy, Tú Chiêu còn tưởng rằng chỉ khi nào Trịnh Lâm Phong lập gia đình mới phải ra mắt, không ngờ lại là vì có mâu thuẫn với gia đình cho nên không muốn gặp.

Vị phu nhân kia thấy Tú Chiêu không trả lời, bà đặt tách trà trên tay xuống, tiếng ly chạm vào bàn thủy tinh vang lên một tiếng tách, giọng nói cũng trở nên thong thả vài phần:

"Xem ra nó vẫn còn tốt lắm, chỉ là mãi mà nó không chịu chấp nhận người mẹ này. Nó chống đối tôi bằng cách không chịu kết hôn, không chịu về nhà cũng không chịu giải thích về tin đồn đồng tính xuất hiện khắp nơi trên truyền thông kia."

1

Tú Chiêu cắn răng, thì ra vị phu nhân này đã biết cậu từ trước, vậy mà còn vòng vo không chịu nói thẳng. Theo dự tính của cậu, vị phu nhân này nhất định đã mang định kiến trong người, đến đây không phải vì chuyện cậu với Trịnh Lâm Phong yêu nhau thì cũng là vì muốn chia cắt cả hai. Tú Chiêu cố nén chút khó chịu đã lên men trong lòng, nở một nụ cười tiêu chuẩn:

4

"Anh ấy và cháu thật sự yêu nhau ạ, đó không phải là tin đồn đâu. Hơn nữa..."

"Cậu không cần phải giải thích, tôi không có hứng muốn nghe. Người tôi muốn gặp là Lâm Phong không phải cậu, đừng có khua môi múa mép trước mặt tôi."

Vị phu nhân kia lạnh giọng cắt ngang lời nói của Tú Chiêu, bà không kiên nhẫn liếc nhìn cậu nhóc đối diện. Vẻ mặt này cũng khá ưa nhìn, biểu hiện lại khá nhu nhược ngoan ngoãn. Trong lòng bà âm thầm có chút chán ghét, không ngờ Trịnh Lâm Phong lại yêu thích loại người như vậy, hơn nữa lại còn là một thằng con trai. Nhìn thấy đôi mắt to tròn kia sắp khóc, bà lại mất kiên nhẫn gõ lên mặt bàn, lớn giọng chỉ trích:

"Cậu đừng có ra vẻ ấm ức trước mặt tôi, là một thằng con trai mà lại vì một câu nói thôi đã rưng rưng muốn khóc. Cậu muốn tôi buồn nôn chết sao? Muốn ở bên nó với dáng vẻ này, cậu đúng là không biết tự lượng sức mình thật đấy."

Tú Chiêu nào biết được vị phu nhân trước mặt mình lại thẳng thắn như vậy, trong lòng ấm ức nhưng không dám nói. Rõ ràng vẻ bề ngoài vô cùng quý phái thanh lịch, mà lời nói ra lại sắc bén chanh chua như vậy. Cậu chỉ mong da mặt mình đủ dày để ngồi lại đây thêm một chút chờ Trịnh Lâm Phong về, nhưng ánh mắt của bà thật sự làm cho cậu quá khó chịu. Đợi vị phu nhân kia lớn tiếng đuổi thêm một câu nữa, cậu mới xin lỗi rồi đi ra ngoài.

Tú Chiêu thật sự rất muốn lớn tiếng nói lại bà ấy, cũng muốn giải thích rõ ràng mình và Trịnh Lâm Phong yêu nhau bao nhiêu. Nhưng cậu và hắn chỉ mới là người yêu, gia đình của hắn cũng chỉ biết cậu qua truyền thông, vậy cậu lấy cái gì để chứng minh dõng dạt với mẹ của hắn rằng mình thật sự có địa vị trong lòng Trịnh Lâm Phong đây? Nếu như hắn thật sự chỉ coi cậu là người yêu thôi, vậy mình sẽ tính sao? Làm trò cười cho bà ấy ư?

"Sao em lại đứng đây? Mặt của em sao thế? Có chuyện gì?"

Trịnh Lâm Phong vừa bước ra khỏi phòng họp, trên tay hắn cầm một hộp bánh ngọt màu xanh vô cùng đẹp mắt. Lúc làm việc trong phòng vô tình thấy cậu đắn đo phân vân nhìn cái bánh này một lúc lâu, chắc là tại vì có quá nhiều lựa chọn cho nên mới không biết mua cái nào. Trịnh Lâm Phong âm thầm ghi nhớ tên tiệm bánh, gần họp xong thì lập tức đặt cho thỏ con nhà mình một phần. Vừa đến văn phòng đã bắt gặp Tú Chiêu đứng dựa vào tường, gương mặt rủ rũ muốn khóc, hắn lập tức đi đến dỗ dành.

Trịnh Lâm Phong cẩn thận nhìn kĩ mặt cậu một lát, sau đó mới hôn lên trán thỏ con một cái rồi kéo người vào phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!